Chương 354: Kinh hỉ lớn!
Edit: Luna Huang
Tần Miên bây giờ cũng là mới biết được, việc bắt Ngụy Trừ giả chết là có liên quan đến Lệnh Hồ Thu, trước đó phía trên một mực đi giấu diếm nàng.
Hiện tại ngay cả nàng cũng không thể không âm thầm trách cứ phía trên hồ đồ, Ngụy Trừ trọng yếu như vậy, sao có thể để tuỳ tiện bị cuốn vào trong loại chuyện này?
Thật tình không biết, phía trên cũng không muốn làm như vậy, mặc dù đã dùng hết các loại thủ đoạn, cũng vô dụng, Ngưu Hữu Đạo chính là con rùa rút cổ trốn tránh không chịu đi ra, tại kinh thành này, căn bản là không có cách nào xuống tay được với Ngưu Hữu Đạo, thậm chí Hồng Tụ, Hồng Phất đã hi sinh, khai thác thủ đoạn sắc dụ, cũng là không được, cuối cùng bất đắc dĩ lắm, mới dùng kế tạm thời là cho Ngụy Trừ giả chết.
Vốn là muốn dụ Ngưu Hữu Đạo đi ra khỏi kinh thành giải quyết xong rồi, thì Ngụy Trừ lại trở về, giải thích là may mắn tránh thoát được một kiếp, nhặt lại được một cái mạng, đến lúc đó cứ việc giải thích như thế nào đều được, dù sao ngoại nhân cũng không ai biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, chẳng ai ngờ rằng thân phận của Lệnh Hồ Thu lại đi bại lộ vào lúc này, cũng không nghĩ tới triều đình lại đột nhiên nhúng tay vào, mọi chuyện biến hóa khiến người ta không kịp trở tay.
Từ phía bên ngoài nhìn xem ra, có khả năng rất lớn là do Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ, nếu thật sự là như thế mà nói, Lệnh Hồ Thu đã hiến tặng thủ cấp của Ngụy Trừ cho Ngưu Hữu Đạo rồi, đằng sau đó Ngụy Trừ sao còn có thể sống lại được đây? Thật sự mà sống lại, há không tỏ rõ là Lệnh Hồ Thu với Ngụy Trừ thông đồng nhau, có quan hệ mật thiết với nhau, chỉ sợ Ngưu Hữu Đạo không muốn nghi ngờ thân phận của Ngụy Trừ cũng khó.
Sự tình náo ra thành dạng này, lui một bước mà nói, Lệnh Hồ Thu rơi vào trong tay triều đình cũng không đáng sợ, bởi vì Lệnh Hồ Thu cũng không biết nội tình của Ngụy Trừ, cũng không biết Ngụy Trừ là giả chết, không uy hiếp tới Ngụy Trừ, trái ngược với Ngưu Hữu Đạo.
Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn sống một ngày, Ngụy Trừ liền không có biện pháp sống lại được! Thử hỏi Hiểu Nguyệt các làm sao có thể buông tha Ngưu Hữu Đạo? Lúc này không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết chết nó!
Chính bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không biết, phía sau chuyện này lại còn có ẩn dấu bí mật phức tạp như vậy!
“Vì cái gì?” Tô Chiếu thử hỏi.
Tần Miên lắc đầu: “Đông gia, quy củ ngươi biết, nên nói, phía trên tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết, không nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng đừng có hỏi đến.”
Tô Chiếu cầm lược từ từ chải vuốt mái tóc dài, trầm mặc, trước đó là phía trên đè ép nàng lại, không cho động Ngưu Hữu Đạo, hiện tại lại biến thành phía trên vội vã động, cũng không biết trong đó rốt cuộc có ẩn giấu cái gì. . . . . .
Biển rộng mênh mông, trăng sao lấp lánh, giữa thiên địa nhìn giống như một mảnh không gian kỳ bí huyễn hoặc!
Có ba chiếc thuyền lớn, duy trì cách nhau một khoảng hai ba mươi trượng, lướt tới dưới bầu trời sao đêm!
Trong khoang thuyền, có một chiếc đèn lồng treo lơ lửng đang lúc lắc, còn có một chiếc lồng chim cũng đang lúc lắc. Một tên nam tử áo đen, sắc mặt trắng bệch, đang chắp tay sau lưng, đứng ở trước chiếc lồng chim, nhìn chằm chằm vào mấy con Kim Sí ở trong lồng, mấy con Kim Sí này tựa hồ có chút không quen với sinh hoạt trong sự lúc lắc khi ở trên biển này.
Một bên, có một cái bàn thấp bị đổ sấp, thịt rượu rơi vãi đầy sàn, một tên hán tử chỉ mặc có áo trong, không có mặc áo khoác ngoài, đang nằm rạp trên sàn thở hổn hển, thỉnh thoảng nằm ở đó lắc lắc cái đầu, tựa hồ muốn cho bản thân thanh tỉnh lại một chút.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam tử áo đen kia, cố sức nói: “Lục Ly Quân, ngươi muốn làm gì?”
Nam tử áo đen quay đầu nhìn lại, dịch bước tới, nhấc chân, giẫm ở phía sau lưng hắn, rất dễ dàng, một cước liền giẫm hắn nằm bẹp xuống.
Xoạt! Cửa khoang thuyền được kéo ra, hai tên Quỷ tu tiến đến, một người gật đầu nói: “Tam gia, có tin tức của đội tàu phía trước, toàn bộ đội tàu từ đầu đến cuối, hết thảy người của Tây Viện đại vương trên đó đều đã bị khống chế lại, rất thuận lợi, người của chúng ta cũng không có bất kỳ thương vong gì.”
“Thuận lợi vậy là tốt!” Nam tử áo đen nhìn chằm chằm người nằm trên sàn nhàn nhạt nói.
Vì giữ bí mật việc này, cũng không dám vận dụng quá nhiều nhân thủ, sợ gặp người không đáng tin, sợ sẽ để lộ tin tức, trên cơ bản, ở trên mỗi đội gồm ba chiếc thuyền, bên kia chỉ phái có một người tu sĩ trông coi, nhân thủ được vận dụng nhiều nhất vẫn là người của Hãm Âm sơn bên này. Thêm nữa đối phương lại không có phòng bị bọn hắn, bên này liền dễ dàng khống chế cả đội tàu lại.
“Truyền lệnh xuống, tất cả thuyền quay đầu, bằng đường cũ quay trở về địa điểm xuất phát!” Nam tử áo đen ra mệnh lệnh, cũng một cước đá lật người đang nằm dưới chân, bước nhanh ra khỏi khoang thuyền, đi ra ngoài khoang thuyền, đứng ở trên mũi tàu hóng gió đón ánh trăng.
Đội ba chiếc thuyền bắt đầu điều chỉnh cánh buồm, ở trên biển rộng mênh mông này quay đầu chuyển hướng.
Xác nhận đã quay trở về xong, nam tử áo đen nghiêng đầu qua nói: “Thuyền bên cạnh, phía mặt đối diện với bờ lục địa, đi treo một dãy đèn lồng lên!”
“Vâng!” Quỷ tu đi cùng bên cạnh lập tức lui xuống dưới làm theo.
Không đầy một lát, dưới vòm mái khoang thuyền, một loạt đèn lồng được đốt sáng rồi treo lên.
Tên Quỷ tu đi thực hiện kia trở về, “Đã xong. Tam gia, chúng ta tới tới lui lui thế này rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Những người hiện tại chúng ta khống chế kia là người của Tây Viện đại vương, làm như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nam tử áo đen nói: “Đại đương gia bảo chúng ta làm như vậy, tất nhiên có nguyên nhân của nàng, cứ làm theo là được!”
“Tam gia, ngươi nhìn kìa!” Quỷ tu kia đột nhiên đưa tay chỉ phía mặt biển bên kia, chỉ thấy trên mặt biển có ba điểm sáng.
Nam tử áo đen quay người, đi đến mạn thuyền nhìn ra xa một hồi, chợt nghiêng đầu qua nói: “Tắt hết dãy đèn lồng kia đi.”
Rất nhanh, dãy đèn lồng dưới vòm khoang thuyền kia đã bị dập tắt.
Ngay sau đó, ba điểm sáng ở trên mặt biển kia cũng tắt.
“Tam gia, có người tới gần!” Một tên Quỷ tu bên cạnh khẩn cấp nhắc nhở.
“Không cần hoảng, là người một nhà!” Nam tử áo đen nhàn nhạt nói.
Chỉ chốc lát sau, có một đám nhân ảnh bay lượn đến, đại bộ phận đều dừng ở phía xa trên mặt biển, chỉ có mười mấy người phi thân nhảy lên, từ trên trời giáng xuống đầu thuyền, là đám Hắc Mẫu Đơn cùng Công Tôn Bố .
“Vị nào là Lục Ly Quân?” Hắc Mẫu Đơn lên tiếng hỏi thăm.
“Là ta!” Nam tử áo đen đáp, hỏi lại: “Ngươi chính là Hắc Mẫu Đơn?”
Hắc Mẫu Đơn chắp tay chào, xong hỏi: “Tình huống thế nào?”
Lục Ly Quân: “Rất thuận lợi, tất cả đều đã bị khống chế, không có ai để lọt tin tức!”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Hàng không có bị sao chứ?”
Lục Ly Quân đưa tay ra hiệu một chút, dẫn một đám người tiến vào khoang thuyền, thuận theo bậc theo đi xuống khoang đáy. Khoang đáy thuyền có ánh đèn lờ mờ, tràn ngập mùi súc vật.
Dưới ánh đèn lay động, trong từng gian rào gỗ, từng thớt tuấn mã được cột cách nhau một khoảng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngựa hắt xì hơi.
Ngựa không ăn cỏ ban đêm thì không mập, có người chăm ngựa đi theo thuyền đang còn cho cỏ khô vào máng của mỗi con ngựa, có người thì đang còn thanh lý phân và nước tiểu ngựa.
Trưởng lão Lưu Tiên tông Ô Thiếu Hoan bước nhanh tới lối nhỏ