Chương 355: Vị vua trong định mệnh chú định sẵn
Edit: Luna Huang
Cái thứ gọi là uy tín này, là do từng sự việc cụ thể ảnh hưởng mà sinh ra, thí dụ trước mắt nhìn thấy chiến mã chính là một kiện.
Nghe Hắc Mẫu Đơn đưa danh tín Ngưu Hữu Đạo ra, ba vị trưởng lão nhìn nhau, cũng ngại nói thêm cái gì nữa, ba phái cũng đã bàn giao bọn hắn, bảo nghe theo sự điều khiển của Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng nói đi thì nói lại, dựa vào lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo đối với ba phái, bọn hắn cũng không tiện phản đối, song, với cô nàng Hắc Mẫu Đơn này thì, bọn hắn vẫn không quá để vào mắt, cho Hắc Mẫu Đơn mặt mũi, cũng bởi là vì cho Ngưu Hữu Đạo mặt mũi mà thôi.
Xuất thân của Hắc Mẫu Đơn, bọn hắn biết rõ ràng, một tên tán tu ăn xin ở Trích Tinh thành mà thôi, nếu không phải đi theo Ngưu Hữu Đạo mà nói, ngay cả tư cách đứng trước mặt bọn hắn, cũng không có, giờ lại không nể mặt mũi bọn hắn, ở trước mặt mọi người uy hiếp bọn hắn như vậy, ít nhiều gì khiến trong lòng người ba phái cũng có chút không thoải mái.
“Giết? Ngươi có thể giết ai? Hắc Mẫu Đơn, nếu thật sự là chỉ lệnh của Ngưu Hữu Đạo, chúng ta cũng không thể nói cái gì nhiều, nhưng mà chúng ta đã mất tin tức với thế giới bên ngoài lâu rồi, lời gì đều là do ngươi nói cả, có phải đó thật là ý của Ngưu Hữu Đạo hay không, chúng ta cũng không rõ, ngươi tốt nhất đừng có mà ra chỉ lệnh lung tung!” Ô Thiếu Hoan lên tiếng cảnh cáo.
Dù biết đối phương rất không có khả năng làm bộ, nhưng ở trước mặt đệ tử trong môn, cũng muốn nghĩ cách vãn hồi một chút mặt mũi.
Công Tôn Bố vội nói: “Ô trưởng lão, tin tức là từ chỗ ta truyền tới, ta có thể chứng minh đó đích thật là ý tứ của Đạo gia.”
Hắc Mẫu Đơn có chút nóng giận, bất quá vẫn là khách khí nói: “Chư vị chỉ thấy chiến mã ở trước mắt, lại không biết Đạo gia ở bên ngoài đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, muốn đưa chiến mã ra khỏi Tề quốc, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, không chừng Đạo gia đã trải qua cái gian nguy gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi, Đạo gia phân phó chúng ta như thế tự nhiên là có nguyên nhân. Mọi chuyện đi đến trình độ này, mọi người ai cũng không muốn thấy bất cứ cái gì ngoài ý muốn lại xuất hiện, ta cũng tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy tâm huyết của Đạo gia bị thất bại trong gang tấc. Nếu ta có lời gì nghe không lọt tai, còn xin chư vị tha lỗi cho, chúng ta trước hết cần tuân theo phân phó của Đạo gia, trước đưa chiến mã trở về đã, nếu mọi người có ý kiến gì với ta, sau khi trở về ta sẽ hướng chư vị nhận lỗi, hiện tại mong rằng chư vị cùng đồng lòng phối hợp!”
Nàng xuống giọng, mấy người Ô Thiếu Hoan cũng liền thuận theo bậc thang đi xuống, cũng không có lại đi nói thêm cái gì.
Đằng sau, đệ tử ba phái cấp tốc tiến hành điều phối nhân thủ.
Người tới không chỉ có những người ở trước mắt này, nhân thủ được ba phái phái tới Tề quốc bên này, trên cơ bản đều tập trung lại hết ở đây, có mấy trăm người, phần lớn đều đang còn ở trên mặt biển phía xa chờ lấy.
Ba con thuyền ở chỗ Lục Ly Quân bên này, vốn là dùng để đoạn hậu*, sau khi đổi hướng thì, ngược lại biến thành đội thuyền đi đầu, ba phái điều phối đệ tử của mình một đường chạy ra đội tàu dọc ở phía sau . . . . . . (*đi sau đề phòng)
Một cái cống ngầm, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp phóng ngựa nhảy qua, sau khi hạ xuống, lại tiếp tục chạy về phía trước, một đường khói bụi bay mù mịt, bốn người cưỡi ngựa phía sau cũng chạy theo y như vậy.
Một nắng hai sương, ngày mới, mặt trời lại lên, sau khi dịch dung năm người cơ hồ là một đường không ngừng phi nhanh trên thảo nguyên mênh mông này.
Ngoại trừ dừng lại ghé vào chỗ đổi tọa kỵ, hay thỉnh thoảng ăn uống một chút đồ ra, năm người đều khống chế tuấn mã một mực phi nước đại, một đường phong trần.
Ngưu Hữu Đạo rất rõ ràng, chỉ cần người còn ở trên lãnh thổ của Tề quốc, nguy hiểm sẽ vẫn còn tồn tại, chỉ khi nào chạy ra đến trên biển rộng mênh mông rồi, thì có muốn tìm được hắn, cũng sẽ không có dễ dàng như vậy.
Coi như tìm được, công pháp hắn tu luyện có tác dụng gì trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần ở trong nước, thì dù gặp phải nguy hiểm, hắn cũng có tỷ lệ cao thoát hiểm được, muốn giết hắn cũng không có dễ dàng như vậy, Trác Siêu chết, sau đó hắn đại khái cũng nghĩ ra được nguyên nhân ở trong đó.
Bởi vậy, trên đường đi không thể ngừng lại, hắn phải nhanh chóng đuổi tới, tụ tập lại cùng với đội tàu neo đậu ở trên biển.
“Bẩn chết ta rồi, tìm một nơi nào đó cho lão nương tắm một cái đi!”
Đã quen ưa thích sạch sẽ rồi, Quản Phương Nghi thỉnh thoảng sẽ oán trách hai ba câu, Ngưu Hữu Đạo cũng không rảnh để ý, kiên trì mau chóng đi đường.
Hành trình này, cơ hồ muốn vượt ngang qua hơn phân nửa lãnh thổ của Tề quốc, đường dài đằng đẵng. . . . . .
Bạch Vân gian, trong đình đài lầu các, tiếng đàn đang ngân vang chợt im bặt, Tô Chiếu đang ngồi đánh đàn ngẩng đầu lên, kinh ngạc: “Ngưu Hữu Đạo bị triều đình bắt lại rồi?”
Tần Miên gật đầu: “Phía ngoài thật sự đang lan truyền tin tức này, nói là hắn với Lệnh Hồ Thu, còn có người của Phù Phương viên nữa, đã bị người của triều đình đồng thời bí mật bắt giam.”
Tô Chiếu đứng dậy, hỏi: “Khả năng này có sao?”
Tần Miên: “Không thể loại trừ khả năng này, dù sao hai người này đều biến mất cùng một lúc. Còn có một cái nữa là, phía trên phân tích, khả năng Ngưu Hữu Đạo trước đó đã biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu đích xác không lớn, nếu không, biết có nguy hiểm mà nói, hắn không có khả năng để Lệnh Hồ Thu ở bên người lâu như vậy, mà ở trong tổ chức, người biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không tồn tại khả năng bị tiết lộ bí mật, cho tới hiện tại, Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh hắn cũng không có làm ra bất luận việc gì có nguy cơ bại lộ thân phận cả. Sau khi biết được tin tức này về sau, phía trên nói hoàn toàn có lý do tin tưởng nó, đích xác là có thể bị triều đình bắt lại, dù không biết nguyên nhân là gì!”
Nghe được lời ấy, Tô Chiếu âm thầm kêu khổ, Thiệu Bình Ba đã sớm đoán ra được thân phận của Lệnh Hồ Thu, Thiệu Bình Ba cũng đã sớm suy đoán ra Ngưu Hữu Đạo rất có thể cũng đã biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu, bên này còn cho rằng Ngưu Hữu Đạo không có khả năng để nguy hiểm ở bên người, thế nhưng hết lần này tới lần khác, Ngưu Hữu Đạo cứ làm như vậy a!
Nhưng mà nàng không có cách nào nói ra chân tướng, nếu không phía trên tất nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm, ngươi sớm đã biết vì sao lại không nói?
Nàng hiện tại cũng không biết chuyện của Lệnh Hồ Thu liên lụy lớn tới bao nhiêu, chân chính là có nỗi khổ khó nói.
Nàng hiện tại có chút hối hận, hối hận không chịu kịp thời thông khí với Thiệu Bình Ba bên kia, không nên giấu diếm Thiệu Bình Ba đi làm loạn, cái gì gọi là phía trên phân tích chứ? Nàng hiện tại mới chính thức ý thức được, người có thể ‘vật tay’ phân cao thấp được với Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba có thể tính là một người, nếu để cho Thiệu Bình Ba kịp thời nắm giữ được tình huống, Ngưu Hữu Đạo sợ là không thể dễ dàng đùa nghịch cả đám người ở trong lòng bàn tay như vậy được.
“Phía trên có ý tứ gì?” Tô Chiếu chợt lên tiếng hỏi.
Tần Miên: “Ý tứ của phía trên là, lập tức tập trung tai mắt của chúng ta ở kinh thành bên này, thăm dò tìm ra nơi có khả năng giam giữ người, sau đó thì tùy thời mà hành động!”
Tô Chiếu: “Tập trung đại bộ phận nhân thủ, phái đi ra ngoài tìm kiếm nơi trú ẩn của Ngưu Hữu Đạo sao?”
Tần Miên: “Ở tại kinh thành bên này, muốn đi tìm hiểu