Chương 357: Tối nay khó ngủ
Edit: Luna Huang
Tô Chiếu thi pháp kiểm tra trong bụng Viên Cương một chút, cũng không phát hiện Khổ Thần Đan trong đó, tựa hồ thật sự đã bị luyện hóa, lập tức xù lông lên, lướt đến, một tay nắm chặt cổ Tần Miên, trực tiếp đè Tần Miên vào vách tường, rõ ràng đã động sát tâm.
Nàng biết quá rõ Khổ Thần Đan là thứ gì, một khi độc tính phát tác, mùi vị thống khổ kia căn bản là không người nào có thể chống đỡ được.
Mặc dù có giải dược, thế nhưng cái gọi là giải dược kia mỗi lần chỉ có thể làm dịu được ba tháng, căn bản không có giải dược có thể triệt để trừ tận gốc, một khi ăn vào, liền mang ý nghĩa vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Khổ Thần Đan.
Nàng không nghĩ tới, nam nhân vừa mới cùng nàng có cá nước thân mật, khiến nàng động chân tình, thổ lộ tình cảm, liền lập tức gặp phải độc thủ của Tần Miên!
Làm sao đều không có nghĩ đến, Tần Miên thế mà lại cho Viên Cương ăn thứ đồ vật độc ác này!
Trước kia, lúc nàng đem thứ này đút cho người khác ăn, cũng không có cảm thấy có cảm giác gì, lần này thì thật là lo lắng, nàng biết tương lai Viên Cương sẽ tiếp nhận nỗi thống khổ như thế nào, đến lúc đó để nàng làm sao giải thích với Viên Cương đây?
“Nói cho ta biết, đây không phải là sự thật!” Tô Chiếu nghiêm nghị chất vấn, vẫn còn ôm một tia hi vọng.
Tần Miên bị bóp lấy cổ, nghẹn thở đỏ mặt, chỉ chỉ cái tay nàng đang bóp cổ mình, biểu thị nàng bóp như thế ta không có cách nào nói chuyện!
Tô Chiếu buông tay ra, một mặt đầy sát cơ!
“Khụ khụ!” Tần Miên hơi ho khan mấy tiếng, nàng trước đó cũng như vậy, cũng ôm lấy một tia hi vọng, hi vọng Tô Chiếu có thể từ bỏ, kết quả Tô Chiếu vì Viên Cương, thế mà lại động thủ với nàng, nàng minh bạch, vị đông gia này thật sự là thích nam nhân đó. Hơi có vẻ thất vọng, nói: “Đông gia, ngươi tự hỏi lấy lòng mình, mấy năm nay ta đối với ngươi như thế nào? Vô luận là tư lịch hay là tư cách, vị trí hương chủ ở bên này đều phải là của ta, phía trên cũng có ý nói thuộc về ta, là Bạch tiên sinh hi vọng ta tặng nó lại cho ngươi, ta không nói hai lời đáp ứng ngay, cũng luôn một mực tuân theo Bạch tiên sinh phân phó, tận tâm tận lực chiếu cố ngươi, chúng ta cộng sự cùng nhau nhiều năm qua như vậy, ngươi lại vì một người ngoài mà động thủ với ta sao?”
Tô Chiếu mím chặt môi, không thể không thừa nhận, những năm này Tần Miên chiếu cố nàng quả thực là không có gì để mà nói, nhưng có một số việc, là không thể làm giống như vậy được, nàng hỏi lại: “Không phải ta đã nói cho ngươi là, chuyện không nên nhúng tay thì đừng có can thiệp vào rồi? Mặc kệ vị trí hương chủ này vốn nên thuộc về ai, quan hệ cấp trên cấp dưới ở trong tổ chức ngươi còn để vào mắt hay không? Ta đã ra lệnh nghiêm cấm ngươi làm, ngươi lại dám kháng mệnh ta?”
Tần Miên tranh luận kịch liệt: “Ta cũng là vì tốt cho ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta không có cách nào ngươi bàn giao cho Bạch tiên sinh!”
Tô Chiếu: “Nếu như ngươi có gì bất mãn với ta, có thể khiếu nại lên phía trên, ai bảo ngươi tự tiện sử dụng Khổ Thần Đan vậy? Ngươi chẳng lẽ không biết, thứ này không thể dùng lung tung sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, bất luận kẻ nào, trước khi muốn sử dụng thứ này nhất định phải được cấp trên đồng ý đã hay sao? Ta đã đồng ý chưa? Ai bảo ngươi tự tiện làm chủ hả?”
“Khiếu nại lên trên? Hương chủ, ngươi có biết ngươi đã làm cái gì hay không? Hắn đã phá vỡ quan hệ giữa ngươi với Tây Viện đại vương, ngươi biết rõ mà còn cố phạm phải, làm hỏng chuyện của phía trên, ngươi cảm thấy phía trên sẽ bỏ qua cho hắn, hay là bỏ qua ngươi đây?” Tần Miên đi lui đi tới, đặt câu hỏi chỉ điểm cho đôi nam nữ này.
Sắc mặt Tô Chiếu nhìn rất khó coi, trầm mặc một hồi, vẫn cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc có cho hắn dùng thuốc rồi hay chưa?”
Tần Miên đau lòng nhức óc nói: “Hương chủ, ta đây là vì muốn cứu vãn ngươi a! Việc này mà bù đắp trễ mà nói, ai cũng không bảo vệ được ngươi! Ngươi suy nghĩ lại cho kỹ coi, sau lưng của hắn là Hô Diên gia, nghe nói Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận cực kỳ thưởng thức hắn, vẫn luôn muốn lôi kéo hắn vào Kiêu Kỵ quân, cho hắn dùng thuốc kia, sau đó giải thích với bên trên, là vì muốn xếp người vào bên cạnh Hô Diên Vô Hận. Có lý do này, lại có Bạch tiên sinh ra mặt nói giúp, ngươi sẽ không có việc gì!”
“Hương chủ, ngươi suy nghĩ lại thử xem, nếu hắn thật sự thích ngươi, sẽ không cần để ý đến cái này, chẳng lẽ ngươi lại sẽ để cho hắn bị tra tấn trường kỳ nữa hay sao? Chúng ta còn có thể thiếu giải dược cho hắn hay sao? Chỉ cần hắn nguyện ý, thật tâm thật tình đối với ngươi, có uống thuốc này hay không cũng không có gì khác biệt, ngươi vẫn có thể cùng hắn sinh hoạt bình thường! Hương chủ, ta đây cũng là đang thành toàn giúp các ngươi, nếu như ngươi thực tâm ưa thích hắn, chỉ cần có thể bàn giao được cho phía trên, về sau cũng không cần tiếp tục lo lắng hãi hùng, ngươi liền có thể ở cùng hắn thật sự.”
Nghe nói có thể ở cùng thật sự, Tô Chiếu răng ngà cắn môi.
“Hương chủ, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi lo lắng sau khi hắn tỉnh lại, không thể tiếp nhận được hiện thực này, sẽ có lời oán giận với ngươi phải không? Ngươi yên tâm, hắn vừa mới đi ra khỏi phòng ngươi, liền đã rơi vào tay ta, sau khi hắn minh bạch việc này không phải là chủ ý của ngươi. Sẽ không có việc gì. Về việc này, ngươi cứ xem như là không biết gì hết đi, chỉ cần không để cho người ngoài biết được mối quan hệ giữa các ngươi, ngươi muốn làm sao lui tới với hắn đều được, những mặt khác cứ để ta an bài, ác nhân để ta làm cho, ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng giúp ngươi, cho ngươi được như ý nguyện, còn sẽ không để xảy ra việc gì. Ta đã đáp ứng Bạch tiên sinh, nên nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm loạn, nếu không Bạch tiên sinh cũng sẽ không bỏ qua cho ta. . . . . .”
Toàn bộ Tề kinh đã được bao phủ trong màn đêm, trên thảo nguyên, có năm người cưỡi ngựa, một đường chạy thẳng về phía Tây, đuổi theo mặt trời đang dần hạ xuống, chân trời là một mảnh đỏ rực, bao la, xinh đẹp!
Hí hí hí hi …. hi! Một tiếng ngựa rên rỉ, khói bụi quay cuồng, tuấn mã mất vó, ngã lộn xuống đất, Ngưu Hữu Đạo phi thân bay lên khỏi lưng ngựa.
Bốn người cưỡi ngựa còn lại cũng lần lượt siết dây cương ngừng tọa kỵ lại.
Ngưu Hữu Đạo hạ xuống mặt đất, chống kiếm ở trước người, quay đầu lại nhìn về phía Tề kinh, nhìn chăm chú thật lâu.
Khói bụi bắn lên khi tuấn mã ngã lật theo gió bay đi, y phục trên người Ngưu Hữu Đạo bay phần phật, đứng thẳng tắp trong gió, dưới ánh trời chiều, cái bóng kéo ra thật dài trên mặt đất, trong ánh mắt nhìn về phía kinh thành, có mấy phần ngưng trọng.
Tọa kỵ mất vó, không phải là dấu hiệu tốt lành gì, khiến cho cõi lòng hắn không hiểu sao có chút không yên, cả người cứ rần rật, đứng lặng ngó về phía kinh thành.
Bốn người cưỡi ngựa vọt qua vòng trở lại, Quản Phương Nghi phong trần mệt mỏi lập tức nhảy xuống, nói: “Không được nữa rồi, tọa kỵ chịu hết nổi rồi, nhất định phải dừng lại cho bọn nó nghỉ ngơi một chút!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nhìn về phía con ngựa đang còn giãy dụa đứng dậy, chân cẳng rõ ràng có chút nhũn ra, lại nhìn lại những con ngựa khác, đều là đang