Chương 356: Là ta tự nguyện
Edit: Luna Huang
Đi ra khỏi chốn ngợp trong vàng son, Tần Miên trở về hậu viện thanh tịnh.
Ngoại trừ một vài khách quý ra, cũng không phải lúc nào nàng cũng cần đứng ở tiền sảnh, còn khách nhân bình thường thì để người phía dưới ứng phó là đủ rồi.
“Tần tỷ!” Một tên hán tử đứng canh giữ ở hậu viện lên tiếng chào.
Tần Miên đứng ở trong sân nhìn chung quanh, hỏi: “Đông gia đâu?”
“Về phòng rồi ạ!” Hán tử đáp, lại tiếp tục nhắc nhở: “An Thái Bình của Đậu Hũ quán tới, cũng đi vào phòng của đông gia.”
Một tên nam nhân bên ngoài tiến vào khuê phòng của Tô Chiếu ư? Tần Miên ngơ ngác một chút, chợt quay người bước đi.
Nàng muốn xem thư coi, hai người này muốn nói chuyện gì mà cần phải lảng tránh, muốn tới xem coi đến tột cùng là chuyện gì.
Một đường đi tới cửa khuê phòng của Tô Chiếu, đang muốn đưa tay ra gõ cửa, nhưng động tĩnh từ trong phòng truyền ra, khiến cho cánh tay nàng đang nâng lên làm động tác gõ cửa chợt cứng đờ.
Tần Miên cho rằng mình đã nghe nhầm cái gì, thậm chí nhìn chung quanh một chút, còn tưởng rằng chính mình đã đi nhầm phòng.
Bởi vì động tĩnh bên trong, thật sự khiến nàng không thể tin được.
Nhưng mà sự thật chứng minh, nàng không có đi nhầm, động tĩnh khó nghe từ trong phòng truyền ra đó nàng quá quen thuộc, lăn lộn ở Bạch Vân gian nhiều năm qua như vậy, thật sự nghe rất quen, nàng vừa nghe một chút liền biết, bên trong tại đang làm cái gì, còn rất kịch liệt nữa!
Càng khiến nàng khó có thể tin hơn chính là, bên trong thỉnh thoảng có tiếng nói mớ như mê đắm của Tô Chiếu truyền đến, ngẫu nhiên toát ra một hai câu, giọng nghe không giống như đang bị ép buộc, càng giống như là đang còn say mơ màng vậy, khiến cho thần sắc Tần Miên run rẩy.
Tần Miên giơ tay lên, muốn đẩy cửa vào, nhưng cuối cùng vẫn là buông tay xuống, từ từ quay người, lui ra đứng ở dưới mái hiên.
Nhìn xem màn đêm dần dần phủ xuống, nghe động tĩnh ở trong phòng phía sau thật lâu vẫn chưa ngừng, sắc mặt nàng ngưng trọng dị thường. . . . . .
Mây tan mưa tạnh, trong phòng khôi phục lại an tĩnh.
Trên giường, hai con người trần truồng, nam nhân nằm thẳng, nữ nhân mái tóc xốc xếch, nằm nghiêng, đưa lưng về phía nam nhân.
Viên Cương kinh ngạc nhìn nóc nhà, mờ mịt, càng nhiều hơn chính là ảo não cùng và hối hận, hắn nghĩ không ra, chính mình cư nhiên lại có thể đi làm ra chuyện như thế này.
Dưới sự xúc động, cảm xúc bị rối loạn, hắn thật sự là có mang mục đích nào đó chạy tới đây, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại rồi, hắn thật hối hận, chính mình sao có thể làm ra được chuyện như vậy nhỉ?
Tô Chiếu đang nằm nghiêng, người co ro, đưa lưng về phía hắn, đường cong thân thể uyển chuyển, da thịt trắng nõn như tuyết, mái tóc lộn xộn phủ loạn lên trên cả khuôn mặt, răng ngà đang cắn môi, thật lâu không có buông mở.
Vừa mới nãy, nàng cho rằng mình sắp sửa bị Viên Cương giày vò cho chết mất, lúc thì ở trên tận cửu tiêu*, lúc thì lại như rơi xuống tận đáy địa ngục, kém chút hồn phi phách tán. (*chín tầng trời)
Hiện tại thanh tỉnh lại, cũng ý thức được chính mình vừa rồi đã trải qua cái gì.
Nàng cũng mờ mịt, chẳng biết tại sao lại có thể như thế này, bản thân nàng rõ ràng có năng lực để cự tuyệt, thế nhưng khi bị nam nhân này ôm một cái, hôn một cái, một cỗ khí tức nam tính cường hãn kia bao phủ, trong nháy mắt tựa như biến nàng thành một tiểu nữ nhân, cảm giác trong sát na đó bản thân nàng sắp sửa rơi vào trầm luân, lý trí đan cùng với tình loạn ý mê dây dưa, cuối cùng lý trí bị mê thất, chìm luôn vào trong tình loạn ý mê, thế là triệt để rơi vào trầm luân!
Hiện tại đầu óc của nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì hỗn loạn.
Thanh tỉnh là bởi vì nàng biết là đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn là do trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiển lên bóng dáng của Thiệu Bình Ba, cảm giác bản thân làm ra chuyện có lỗi với Thiệu Bình Ba.
Nàng với Thiệu Bình Ba đã hứa hẹn cùng nhau cả đời mà, nàng cho rằng chính mình cuối cùng sẽ ở cùng với Thiệu Bình Ba là chuyện đương nhiên.
Nhưng trải qua một ‘trận mộng dài’ này xong, có một số chuyện nàng tựa hồ đã hiểu ra, một mực cho rằng ở cùng với Thiệu Bình Ba là chuyện đương nhiên, cũng chỉ là mỗi bản thân nàng cho là như vậy, nam nhân chân chính khiến cho nàng động tâm, thật ra chính là nam nhân đang nằm ở bên người này, chỉ là nàng bị ‘cái đương nhiên’ kia của chính mình che đậy đi mà thôi, đến mức khiến cho bản thân một mực nhầm tưởng, không thể phân biệt rõ.
Bây giờ suy nghĩ lại, nàng đã nhận thức được rõ ràng, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, nàng liền đã có cảm giác, đằng sau đó mới có thể tận lực đi thăm dò, mới có thể tận lực đi tiếp cận, hiện tại đã biết rõ ý nghĩ của bản thân tại thời điểm đó, chỉ là vì bị bản thân nàng cố ý làm cho nó mơ hồ mà thôi.
Sau khi trải qua chuyện này, nhưng mê mang chính mình tự đan cho bản thân cũng được cởi bỏ, đã thanh tỉnh.
Kỳ thật trong tiềm thức của chính nàng đã biết, chính nàng cũng đã tiếp xúc qua, nàng hiểu được Thiệu Bình Ba, biết rõ Thiệu Bình Ba là hạng người gì, Thiệu Bình Ba là người coi giang sơn còn quan trọng hơn tất cả những cái khác, sau khi công thành danh toại, sẽ không thể cưới một nữ nhân có thanh danh như nàng đây.
Kỳ thật nàng vẫn luôn nhận biết được điều này, vẫn luôn nhận biết, nhưng lại một mực ôm một tia hi vọng.
Hiện tại nam nhân đang nằm bên người này đã khiến một tia hi vọng của nàng triệt để đứt mất, cũng khiến nàng thanh tỉnh, chấm dứt lý do và quyết tâm hơn.
Nàng không biết vừa rồi bản thân thuận theo hắn, có phải là đại biểu cho một loại ý nghĩ nào đó trong tiềm thức của bản thân hay không.
“Thật xin lỗi!” Viên Cương khẽ nhẹ giọng nói, hắn hiện tại thật không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói tiếng thật xin lỗi.
Cũng không dám nhìn nàng, hiện tại đã biết phi lễ chớ nhìn.
Tô Chiếu bỗng nhúc nhích một chút, vẫn đưa lưng về phía hắn, hỏi: “Tại sao muốn nói câu xin lỗi đó?”
Viên Cương không biết nên giải thích như thế nào, khẽ chống người, tính ngồi dậy.
Tô Chiếu vẫn đưa lưng về phía hắn, vươn cánh tay ra sau, đặt ở trên lồng ngực rắn chắc của hắn, “Không cần phải nói xin lỗi, là ta tự nguyện.”
Trình độ nào đó mà nói, cũng đích thật là nàng tự nguyện, bằng không Viên Cương cũng không thể ép được nàng.
Viên Cương từ từ nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Tô Chiếu cũng từ từ xoay người lại, cơ thể đối diện với ánh mắt của hắn, khiến cho nàng thẹn thùng e lệ không chịu nổi, dứt khoát nhào tới, ôm lấy Viên Cương, áp đảo hắn, nằm ở trên ngực của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi bây giờ chắc hẳn cũng đã biết, ta không phải là nữ nhân của Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng đi.” Tô Chiếu lên tiếng nhắc nhở hắn, ẩn ý trong đó tựa hồ như muốn nói, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!
Viên Cương trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
Tô Chiếu: “Có một số việc, hiện tại ta không có cách nào giải thích với ngươi, trong lúc nhất thời cũng giải thích không rõ, tóm lại ngươi không nên ở lâu trong phòng ta, đi đi, đi nhanh một chút, lập tức rời nơi này, cũng đừng nói chuyện với bất kỳ ai, hôm nào ta sẽ đi tìm ngươi, sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Khuôn mặt như vẽ, gương mặt ửng hồng, trông nàng ngay lúc thật xinh đẹp, chợt chậm rãi cúi đầu, môi anh đào ịn một cái lên trên môi của Viên Cương, nàng chủ động hôn, giống như chuồn chuồn lướt nước vậy, “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta không hối hận!”
Nói xong cấp tốc đứng dậy, giật cái mền gấm ở trên giường, bao lấy thân thể của mình, quay đầu một bên, không dám nhìn thân thể rắn chắc như thạch điêu kia của hắn, ngẫm lại mặt lại đỏ cả lên, lần nữa thúc giục, “Đi, đi mau đi!”
Viên Cương cấp