Chương 367 : Vòng xoáy
Edit: Luna Huang
Ra khỏi khoang thuyền, Ngưu Hữu Đạo gọi Công Tôn Bố theo, đi tới đầu thuyền, nhìn thấy ở đầu thuyền có một người cuộn chân nửa ngồi nửa dựa nhìn ngắm bầu trời đầy sao, nhìn vô biên vô tận tinh tú đến sững sờ xuất thần, chính là Quản Phương Nghi, váy áo gió thổi bồng bềnh.
Ngưu Hữu Đạo không nghĩ tới nàng lại ở đây.
Nghe được động tĩnh, Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn, đột ngột hỏi một câu, “Nhà của ta ở đâu?”
Ngưu Hữu Đạo không có trả lời nàng vấn đề này, hỏi Công Tôn Bố: “Thân phận của những người ở trên đội tàu bị bắt lại kia đã tra rõ chưa? Là người Hiểu Nguyệt các sao?”
Công Tôn Bố: “Không ai thừa nhận chính mình là người Hiểu Nguyệt các cả, bất quá thân phận bối cảnh bên ngoài đều không giống nhau, rất phức tạp. Dám tổ chức một đám người có bối cảnh phức tạp đi làm chuyện này, không bài trừ là dùng để che dấu thân phận Hiểu Nguyệt các.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không chịu nói thì cũng đừng lãng phí thời gian với những con tép này, giữ lại còn lãng phí lương thực, truyền lệnh cho tất cả đội tàu, toàn bộ chặt hết!”
“A. . .” Công Tôn Bố khẽ giật mình, hỏi: “Ba trăm người, giết hết toàn bộ sao?Có muốn giữ lại một ít quay đầu cẩn thận kiểm tra lại hay không, nói không chừng có thể tra ra được cái gì đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật là người Hiểu Nguyệt các, Hiểu Nguyệt các tồn tại nhiều năm qua có thể không để lộ ngọn nguồn, tất nhiên sẽ có một bộ biện pháp đề phòng. Chúng ta bây giờ không nên có động tác gì, chờ đến bọn hắn phát hiện đội tàu đã bị cướp, thượng tuyến của những người này đều sẽ bị chặt đứt, có giữ lại cũng không có tác dụng gì, toàn bộ chặt, tiễn đưa theo Hắc Mẫu Đơn đi!”
Một câu cuối cùng, khiến Công Tôn Bố không còn chần chờ nữa, chắp tay nói: “Vâng!”
Ngưu Hữu Đạo lại bồi thêm một câu, “Đừng để cho thi thể trôi lung tung ở trên biển làm bại lộ, toàn bộ chặt thành thịt vụn cho cá ăn đi! Bảo Đoàn Hổ tới gặp ta.”
Chặt toàn bộ 300 người thành thịt vụn? Khóe miệng Quản Phương Nghi co quắp một chút, lại quay đầu nhìn tới.
“Vâng!” Công Tôn Bố dạ, rời đi.
Không bao lâu, Đoàn Hổ đến, mấy ngày nay tâm tình của hắn rất kém.
Ngưu Hữu Đạo: “Đoàn Hổ, tuy nói người chết như đèn tắt, thế nhưng khó tránh khỏi còn lưu lại tiếc nuối thế gian, có chút thị thị phi phi vẫn là cần phải chấm dứt. Khi nàng còn sống, có ít chuyện thương tâm nàng không muốn nhiều lời, ta cũng không muốn hỏi nhiều. Chồng trước của Hắc Mẫu Đơn, nam nhân vứt bỏ Hắc Mẫu Đơn chạy đi hưởng phúc kia. Còn có, Hắc Mẫu Đơn từng đã nói với ta một việc, nói rằng nàng từng bị biến thành đồ chơi của nam nhân nào đó, từng chịu đựng khuất nhục to lớn đến nỗi nghĩ lại mà kinh, thiếu chút nữa phải bỏ mạng, việc này ngươi hẳn là có biết đi. Nói cho ta biết, hai người kia là ai, ở đâu?”
Đang cúi đầu Đoàn Hổ từ từ ngẩng đầu, nhìn xem bóng lưng hắn đứng sừng sững ở đầu thuyền đối mặt bao la biển trời tinh tú . . . . . .
Trong màn đêm, trong hồ, một con thuyền tự do phiêu đãng, trong thuyền không thấy có đèn đuốc.
Rèm châu nửa cuốn, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy Tần Miên đang ngồi ở phía trước cửa sổ, bưng chén trà chậm rãi uống.
Nước trong hồ nổi lên gợn sóng, một thân ảnh chui lên thuyền, sờ soạng tiến vào khoang thuyền, nhẹ nhàng ngồi ở đối diện Tần Miên, chính là Ngụy Trừ!
Tần Miên chấp ấm, rót cho hắn chén trà.
Ngụy Trừ cám ơn.
Tần Miên hỏi: “Kim vương, Ngọc vương bên kia đều đã bàn giao xong hết chưa?”
“Đều đã bàn giao rõ ràng.” Ngụy Trừ gật đầu, thân thể hơi nghiêng về phía trước nói: “Ta không rõ, ta đang ở chỗ này thật tốt, tự nhiên đem ta chuyển đi chỗ khác thích hợp sao?”
Tần Miên: “Chuyển ngươi đi chỗ khác tự nhiên là có nguyên nhân, lần này là các chủ đích thân chỉ tên ngươi, muốn điều động ngươi đến bên cạnh hắn, ta đoán chừng các chủ đối muốn có động tác gì với bên này, bên người cần một người biết rõ bên này như ngươi sẽ dễ quyết định hơn.”
Ngụy Trừ kinh ngạc nói: “Điều ta đến bên người các chủ ư?”
Tần Miên gật đầu, “Sau này ngươi chính là người bên cạnh các chủ, ngươi ta tương giao nhiều năm, ta tự nhận những năm này không có cái làm gì có lỗi với Ngụy huynh, mong rằng sau này Ngụy huynh ở bên người các chủ nói ngọt giúp ta nhiều hơn.”
“Không dám, nói quá lời rồi.” Ngụy Trừ lập tức mở miệng khiêm tốn, trên mặt lại khó có thể che giấu được sự hưng phấn, bất quá rất nhanh lại lộ ra vẻ hơi khó xử, bưng chén trà chậm rãi uống vào mấy ngụm, xong hỏi: “Sắp có động tác gì vậy, có tổn thương tới muội muội ta với Ngọc vương hay không?”
Tần Miên: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, ta cũng không biết. Thật có hành động gì, thì ngươi đến bên người các chủ, liền sẽ biết hơn ta nhiều, cũng không cần đi hỏi ta.”
Ngụy Trừ ngẫm lại cũng đúng.
“Hai vị vương gia bên kia còn có lời gì muốn nhắn nhủ hay không, đừng để người tiếp nhận sau khó làm việc.”
“Cũng không có gì, một chút hạng mục quan trọng ta đều đã báo cáo lên rồi, còn có một số chuyện nhà, người tiếp nhận có biết hay không cũng không quan trọng. . .”
Dưới ánh trăng, trong thuyền, hai người mặt đối mặt an tường trò chuyện.
Trò chuyện được một lúc, Ngụy Trừ chợt cảm giác mình thân thể mơ hồ hơi tê tê, lỗ mũi tựa hồ có chất lỏng gì đang chảy ra, đưa tay lên lau, chùi đi, chợt thấy trên ngón tay tràn đầy vết máu.
Ngụy Trừ giật mình, đột nhiên đứng lên, chỉ hướng đối diện, “Ngươi. . .” Thân thể chợt lay động một trận.
Soạt! Đụng lật ngã cái ghế, lảo đảo chạy ra ngoài, thân thể chợt run lên từng chập, bước đi lảo đảo, khó mà bảo trì cân bằng.
Còn chưa kịp chạy ra khỏi khoang thuyền, thân thể chợt cứng nhắc, cúi đầu nhìn về chỗ trái tim mình, một đoạn sáng loáng từ chính trái tim mình xuyên ra, máu tươi tí tách.
“Vì cái gì?” Mặt Ngụy Trừ đầy khổ sở, gian nan hỏi.
Hắn nằm mơ đều không có nghĩ đến, Tần Miên thế mà lại ra tay giết hắn, bởi vì hắn biết rất rõ ràng vị trí của mình quan trọng bao nhiêu, chỉ cần hắn chú ý cẩn thận chút, có động ai cũng không có khả năng động đến trên đầu của hắn, theo lý thuyết hắn hẳn là đối tượng được cực lực bảo vệ mới đúng.
“Ngụy huynh, ngươi ta quen biết nhiều năm, ta cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng phía trên nói, ngươi quá quan trọng, quan trọng đến mức không cho phép có bất kỳ sai lầm gì, một chút xíu sai lầm cũng không được phép có, cho nên ngươi không thể tiếp tục lộ diện ở cái thế giới này nữa, biện pháp ổn thỏa nhất chính là để cho ngươi hoàn toàn biến mất.” Tần Miên đứng ở sau lưng hắn nhỏ giọng thì thầm vài câu, sau đó rút kiếm thối lui.
Ngụy Trừ ‘ưm’ cái liền ngã trên mặt đất, co quắp nhìn chằm chằm Tần Miên đang nhìn xuống, hắn không rõ, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Bởi vì hắn không biết Lệnh Hồ Thu là người Hiểu Nguyệt các, cũng không biết việc bảo hắn giả chết có quan hệ đến Lệnh Hồ Thu, dưới sự bức bách của Ngưu Hữu Đạo, quyết định của cao tầng Hiểu Nguyệt các xuất hiện lỗ thủng, bây giờ cần phải có người gánh chịu trách nhiệm, chỉ có thể bắt tính mệnh của hắn tới chắn lỗ thủng.
Mà Tần Miên ở trên cao nhìn xuống lại biết nhân quả trong đó, Ngưu Hữu Đạo rất có thể là đã trốn ra khỏi Tề quốc, không thể giết chết Ngưu Hữu Đạo tại Tề quốc, cũng chỉ có thể là giết chết