Chương 368: Hình xăm ma vương
Edit: Luna Huang
Đối với chuyện hôn sự lần này, phía hoàng cung bên kia lại càng sợ xảy ra ngoài ý muốn hơn nữa, hôn kỳ đã đến rất gần!
Hôn kỳ gần tới từng ngày, chuyện vui lớn như vậy, cơ hồ cả kinh thành ai ai cũng biết, có người vui vẻ, cũng có người buồn.
Bách tính thì cao hứng chờ đợi, đều biết theo lệ cũ, rất có thể hoàng đế sẽ để cho mọi người hưởng ké chút phúc, miễn các loại thuế má một chút. Bố thí một chút, hiếm có khả năng sẽ không có cái gì, không khéo còn có thể được ăn một bữa thịt.
Mà đối với bách quan kinh thành mà nói, nhìn thấy lại là ‘sóng ngầm mãnh liệt’, Hô Diên gia tay nắm binh quyền Kiêu Kỵ quân thông gia với hoàng đế, thay đổi toàn bộ bố cục của triều đình!
Muội muội ruột sắp sửa lập gia đình, Ngọc vương phủ cũng cao hứng, xuất tiền, xuất lực bày tỏ tâm ý, vì muội muội mình sắm sửa thêm đồ cưới, sưu tập thêm đồ quý hiếm. Hạ nhân trên dưới Ngọc vương phủ càng thêm cao hứng, đạo lý nước lên thì thuyền lên này ai cũng biết, Ngọc vương đã tìm được núi dựa lớn, đều biết rằng cho dù Hô Diên Vô Hận không có biểu lộ thái độ, thì Ngọc vương cũng đã chiếm được ba phần tiên cơ thắng, cho nên từ trên xuống dưới, hạ nhân chạy ra ngoài làm việc giúp cho hôn sự của trưởng công chúa này, đều thêm gắng sức, khi chọn đồ đều muốn loại tốt nhất!
Kim vương phủ, Kim vương đang đập nát một đống đồ, chửi mắng Hô Diên gia, có vẻ như hận không thể tru hết cả cửu tộc của Hô Diên gia!
Không ít quan viên thường xuyên chạy qua lại chỗ mấy vị vương gia, không ngừng hỗ trợ giúp bày mưu nghĩ kế. Hiện tại có nhiều thứ đã không còn cách nào bổ cứu, rất nhiều quan viên trước kia vì muốn leo lên mà ra mặt, chờ đến sau khi chân chính thấy rõ một chút sự tình về sau, thì có hối hận cũng đã muộn, đã từng làm ra một ít chuyện không thể quay đầu, đành chỉ có thể một đường tiếp tục đi tới.
Mà một ít hoàng thất cũng là như thế, có chút người đã đứng theo hàng, đã làm ra một số chuyện, giờ có muốn thay đổi hàng ngũ thì cũng không có dễ dàng như vậy.
Liền ngay cả trong nội bộ của tam đại phái, cũng bị hôn sự này làm cho lòng người lưu động, không ít quan viên nắm giữ đại quyền ở thế tục bắt đầu tấp nập tiếp xúc với người tam đại phái, đều là ra sức cho người mình đỡ, huống chi tam đại phái còn có không ít đệ tử đang còn làm pháp sư tùy tùng ở ngay tại trong nhà quan viên nữa.
Anh vương phủ, vẫn bình tĩnh như trước, không có gì thay đổi, chỉ là đang còn chuẩn bị một chút hạ lễ mà mình có thể lấy ra được.
Sứ giả của các quốc gia cũng đang nhao nhao chuẩn bị hạ lễ. . . . . .
Đậu Hũ quán, Cao chưởng quỹ tới nội viện tìm, nhìn thấy Viên Cương người để trần, chộp vào xà ngang ‘hít xà’, trong lòng nhịn không được chậc chậc mấy tiếng, cái thân thể rắn chắc này, đoán chừng có thể lên núi đánh cả hổ, có nằm mơ thân thể của mình cũng không thể nào đạt được như vậy.
“Đông gia.” Cao chưởng quỹ ngẩng đầu, hướng lên phía trên cười chắp tay.
Viên Cương đang đu trên xà ngó xuống, hỏi “Có chuyện gì?”
Thấy hắn không có ý định xuống, Cao chưởng quỹ đành phải ngẩng đầu lên nói, “Đông gia, là như vậy, thời gian tam thiếu gia cử hành đại hôn, Đậu Hũ quán chúng ta sợ là phải ngừng kinh doanh mấy ngày.”
Viên Cương: “Tam thiếu gia cử hành đại hôn, chẳng lẽ còn muốn mời tất cả người làm trong tiệm tới uống rượu mừng hay sao?”
Cao chưởng quỹ cười ha ha: “Đông gia nói đùa, tam thiếu gia cử hành đại hôn với trưởng công chúa, đông gia đi uống rượu mừng còn có thể, chứ những hạ nhân thô bỉ như chúng ta này, nào có tư cách đi uống rượu mừng của công chúa, có thể bao một cái tiệm ăn, để mọi người hùa theo náo nhiệt một chút cũng là đã không tệ rồi. Là như vầy, ý của phủ tướng quân là, thời điểm tam thiếu gia đại hôn, bảo Đậu Hũ quán chúng ta ngừng tiếp tục kinh doanh ba ngày, không buôn bán gì ra ngoài, chỉ vì dân chúng trong thành mà cung ứng đậu hũ miễn phí trong ba ngày, cũng là để ăn mừng. Đương nhiên, sổ sách vẫn sẽ tính toán, toàn bộ sổ sách ghi nợ cho tam thiếu gia, tốn bao nhiêu quay đầu trích lại từ trong phần chia của tam thiếu gia. Đông gia, ngươi thấy thế nào? Nếu làm được mà nói, ta liền đi thông báo đáp ứng luôn.”
Bịch! Viên Cương đột nhiên tuột tay, rớt từ phía trên xuống, hạ xuống đất người lắc lư một cái.
Cao chưởng quỹ ‘ai da’ một tiếng, nhanh chạy tới trước đỡ hắn, “Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút chứ, đông gia ngươi nên cẩn thận một chút.”
Viên Cương nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu mấy cái, sau khi mở mắt ra, từ từ nói: “Được, liền theo ý phủ tướng quân mà đi xử lý đi.”
“Tốt, đã biết, ta bây giờ sẽ trở về nói lại.”
“Chờ một chút, ngươi mới vừa nói bao tiệm ăn. . . để mừng tam thiếu gia đại hôn phải không, ba ngày nghỉ kia, ngươi bao thêm mấy cái tửu lâu nữa để ăn mừng đi, cho người làm trong tiệm ăn uống miễn phí ba ngày. À phải, trong nhà ai có vợ con, kêu tới hết cả đi, thịt rượu cũng cần mua loại tốt vào, đừng quá qua loa tiết kiệm.”
“Nha, đông gia, đây chính là hơn mấy trăm người tới ăn uống, ăn suốt ba ngày cũng phải tốn không ít tiền đó.”
“Cứ trích từ phần của ta, đừng có dông dài nữa, đi làm đi.”
“Vâng, ta biết rồi, ta đi an bài liền đây.”
Đợi cho Cao chưởng quỹ rời đi rồi, Viên Cương cố nén khó chịu, thân hình lại lung lay một cái, bèn đưa tay ra vịn vào cái cộc gỗ bên cạnh, lần nữa dùng sức lắc mạnh đầu, hô hấp dần dần gấp rút, cảm giác khó chịu càng ngày càng mãnh liệt, một loại cảm giác quen thuộc lập tức để hắn nhớ tới tình huống độc phát xảy ra trong gian phòng tối ở Bạch Vân gian lần trước.
Cũng nhớ tới ngày đó Tần Miên cho hắn một viên dược hoàn, bảo hắn nếu cảm thấy khó chịu thì liền ăn vào.
Hắn lập tức gồng người ổn định thân hình, bước nhanh về phía phòng của mình.
Chờ đến khi vào được phòng, thân hình đã không đứng vững nổi nữa, ở trong phòng nghiêng ngã lảo đảo, thật vất vả mò tới được cái ngăn kéo, kéo ra, rồi tìm được viên thuốc sáp kia.
Đang lúc muốn bóp viên thuốc sáp kia ra, ‘bôp’! Hắn bỗng nhiên dùng sức đấm đấm vào đầu thật mạnh, lại ném viên thuốc sáp vào lại ngăn kéo, ‘cạch’ một tiếng, đóng ngăn kéo lại, xong lảo đảo bước lui lại, tựa lưng vào trên vách tường, miệng mở to hổn hển.
Đồ vật Hiểu Nguyệt các cho có thể ăn bừa được sao? Hắn không cho rằng Hiểu Nguyệt các có thể có lòng tốt được như vậy, có thể không hề cố kỵ gì giúp hắn giải độc, thuốc này nhất định là có kỳ quặc!
Thế nhưng cảm giác thống khổ cứ kéo đến kia, càng ngày càng mãnh liệt, cho người ta cảm giác trong nháy mắt sẽ phải đột quỵ.
Hai tay của hắn ôm lấy đầu, cả người trượt xuống theo vách tường ngồi bệt trên sàn nhà, ngã nghiêng, cuộn mình lại, lại mở ra, cố gắng kềm chế không để cho bản thân quay cuồng, cố gắng không để cho ban thân phát ra tiếng kêu rên thống khổ, song toàn thân lại đang run lẩy bẩy, dần dần mồ hôi chảy ra như mưa, hai má cùng vành mắt đều có chút bầm xanh.
Cố gắng chịu một hồi, tựa hồ sắp chịu hết nổi, bèn bò ở trên sàn, bò tới trước cái ngăn tủ kia, đưa tay lên sờ vào cái ngăn kéo kia.
Sờ không được, tay với không tới, bèn nắm lấy nắm ngăn tủ, cố hết sức bò lên, một tay giật cái ngăn kéo kia ra, tay còn lại đưa vào trong ngăn kéo sờ loạn một trận, tay run run rẩy rẩy, rốt cục mò được viên thuốc sáp kia.
Tính lôi viên thuốc sáp kia ra khỏi ngăn kéo, đột nhiên lại buông tay, thả xuống lại, rầm! Lại một tay đẩy ngăn kéo đóng lại.
Một sợi ý thức nói cho hắn biết, đồ của Hiểu Nguyệt các là hắn không thể ăn!
Trên thực tế, lần độc phát này của hắn cũng đích xác là có chút kỳ quặc, người bình thường trúng phải Khổ Thần Đan, ba tháng độc mới phát tác một lần, lần độc phát này của hắn cách lần trước chỉ khoảng có hai tháng.
“Ưm a. . .” Đóng ngăn kéo lại, hai tay vịn ngăn tủ, ngửa mặt