Chương 372: Chiến mã tới rồi!
Edit: Luna Huang
Mấy người đều hiểu, Thiên Ngọc môn đột nhiên giở trò như vậy, khẳng định là bởi vì phát hiện bên này với phía Ngưu Hữu Đạo đã triệt để cắt đứt liên lạc, đã tìm được cái cớ danh chính ngôn thuận ra tay.Mười ngày? Đây là chắc chắn trong vòng mười ngày, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng đem chiến mã trở về a, coi như Ngưu Hữu Đạo có thể trở về, cũng là trở về tay không, cho nên trước tiên khống chế đám Viên Phương lại trên tay đã rồi tính tiếp.
Người ta lý lớn, lý nhỏ đều chiếm hết, ngươi có thể bắt bẻ được người ta sao? Chuyện chiến mã đích xác là không thể kéo dài được nữa, người ta cũng đã nói, nếu bên các ngươi làm không được, bọn hắn sẽ phái đệ tử đi tới Tề quốc một chuyến nữa. Người ta cũng đã cho ngươi đầy đủ thời gian để liên hệ, cũng chỉ là muốn một lời giải thích của Ngưu Hữu Đạo mà thôi, có lời giải thích là người ta sẽ lập tức thả người, như vậy có rất quá đáng sao?
Người ta là vì đại cục mà suy nghĩ, không ai có thể nói trước được cái gì phải không? Người ta vốn nắm đấm cứng mà lại giảng đạo lý thích hợp nữa!
Trịnh Cửu Tiêu trầm giọng nói: “Vậy kế hoạch hiện tại, chính là liên hệ, liên hệ, lại liên hệ, hy vọng có thể mau chóng liên hệ được với Ngưu Hữu Đạo, dù có không thành cũng phải thử một chút!”
Phí Trường Lưu cùng Hạ Hoa yên lặng gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thương Thục Thanh thử hỏi một câu, “Liệu có chuyện gì xảy ra với Đạo gia không?”
Hạ Hoa cười khổ: “Quận chúa, chuyện này thật đúng là khó nói. Theo lý thuyết đi, hắn cho người Phù Phương viên tới bên này, khẳng định là đã có tính toán rồi. Thế nhưng, nhiều người như vậy, mấy tháng qua một chút tăm hơi cũng không có, cũng không ai biết tình hình ra sao.”
Trong mắt Thương Thục Thanh tràn đầy sầu lo.
Hạ Hoa bóp bóp hai vai nàng, thở dài: “Quận chúa, gần đây nhìn ngươi gầy gò đi không ít a! Không nên quá lo lắng, không thể không thừa nhận, tên Ngưu Hữu Đạo kia vẫn là có chút bản lãnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
An ủi về phần an ủi, song ba phái sau đó vẫn phải gặp hiện thực có chút lạnh giá, Kim Sí thả lên không trung, lượn một vòng quanh lại đậu trở xuống.
Lặp đi lặp lại thả ra, vẫn cứ lặp đi lặp lại như vậy, có ý nghĩa là vẫn không liên lạc được. . . . . .
Trong thủ phủ quận, Thương Triều Tông đi tới đi lui ở trong phòng, chửi mắng Thiên Ngọc môn ngang ngược càn rỡ.
Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn an tĩnh nghe hắn mắng chửi, sau khi nghe xong, nhàn nhạt lên tiếng, “Vương gia an tâm chớ gấp, mỗi người đều vì lợi ích của riêng phần mình, người ta cũng không có làm sai cái gì.”
Lam Nhược Đình vuốt râu nói: “Nói cho cùng, chúng ta bên này vẫn là thiếu khuyết môn phái có thể ngăn được Thiên Ngọc môn, bất quá nói đi thì nói lại, hiện tại chúng ta bên này cũng không nuôi nổi quá nhiều môn phái, nói cái gì ngăn được hay không còn quá sớm, chính là thời điểm cần Thiên Ngọc môn ủng hộ. Vương gia, còn phải cần nhẫn nại thêm, chờ đến khi có đầy đủ lợi ích, tự nhiên có thể phát triển ra được lực lượng ngăn cản .”
Thương Triều Tông đặt mông ngồi xuống ghế ở bên cạnh, dựa vào thành ghế, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đạo lý ta hiểu, thế nhưng quay đầu nếu Ngưu Hữu Đạo trở về, ta trơ mắt nhìn người của hắn bị bắt lại mặc kệ, ta làm sao bàn giao cho hắn bây giờ? Người ta dốc hết tâm huyết vì bản vương, ở bên ngoài liều mạng, ta thì lại ngay cả người của hắn, cũng không gánh nổi, để ta làm sao chịu nổi?”
Mông Sơn Minh lắc đầu: “Vương gia quá lo lắng, Ngưu Hữu Đạo là một người lý trí, khi hắn minh bạch, là do chính hắn làm cho sự việc có lỗ thủng, để người ta lợi dụng chui chỗ trống, vương gia bên này cũng không có cách nào ngăn cản, cũng không ngăn cản được. Hiện tại, vấn đề là tình huống ở phía Ngưu Hữu Đạo bên kia đến tột cùng là gì, nếu thật sự là xảy ra chuyện mà nói, coi như vương gia ngài hiện tại trở mặt với Thiên Ngọc môn cũng lại có ý nghĩa gì? Ngưu Hữu Đạo mà không về được thật, vương gia ngài cũng chỉ có thể là đứng về phía Thiên Ngọc môn bên này, chẳng lẽ còn có thể đứng về phía ba phái bên kia đi đối nghịch lại Thiên Ngọc môn sao? Đầu tiên, ngay cả chính bản thân ba phái cũng không có dũng khí đó, nếu không, cũng sẽ không trơ mắt nhìn xem người ta bắt người đi ở ngay dưới mí mắt của mình!”
Thương Triều Tông: “Nếu như Ngưu Hữu Đạo trở về thì sao?”
Mông Sơn Minh: “Đã ở cùng lâu như vậy, chẳng lẽ vương gia còn không có nhìn ra được sao? Xa không nói, những sự tình phát sinh tại Tề quốc bên kia, cho thấy Ngưu Hữu Đạo là loại lương thiện sao? Là ai cũng có thể dễ dàng đối phó sao? Ngay cả Tề Hoàng Hạo Vân Đồ cũng không có thể làm gì được hắn, hắn sẽ đi sợ Thiên Ngọc môn sao? Ta đã quan sát hồi lâu, Thiên Ngọc môn nhìn như cường đại, kỳ thật đối đầu với Ngưu Hữu Đạo lại ‘hư’ vô cùng, cho tới bây giờ cũng không thể nắm được Ngưu Hữu Đạo, bằng không bọn hắn còn cần phải lén lút làm như này sao? Một cái môn phái to như thế, vì cái gì không dám chính diện áp chế Ngưu Hữu Đạo? Chỉ bằng điểm này, đã nói rõ có vấn đề, có lẽ ngay cả chính Thiên Ngọc môn cũng không ý thức được, còn ở đó tự cho là đúng. Vương gia yên tâm, Ngưu Hữu Đạo không trở về thì thôi, một khi thật sự trở về, chuyện cùng Thiên Ngọc môn vật tay kia, không cần tới lượt vương gia ra mặt đâu, ai thắng ai thua còn chưa nhất định!”
Lam Nhược Đình gật đầu: “Mông soái nói có lý!”
Thương Triều Tông trầm mặc, dần dần bình tĩnh lại. . . . . .
Bên ngoài, phía trên đình đài lầu các, Bạch Diêu ôm kiếm đứng đó, ngóng nhìn về phương xa, tâm tình có đôi chút phức tạp.
Chuyện trước đó hắn cũng có ở bên, toàn bộ quá trình đều tận mắt thấy, trình độ nào đó mà nói, chính hắn cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn của sư môn có chút hèn hạ, có chút mất quang minh lỗi lạc.
Nhưng hắn cũng minh bạch, có một số việc là không có đúng sai, chẳng lẽ ba phái nghĩ hết biện pháp ‘chia cắt thịt’ trên người Thiên Ngọc môn là đúng sao? Thiên Ngọc môn ra quyết sách bảo hộ lợi ích của Thiên Ngọc môn là sai sao? Thật sự mà nói, đệ tử Thiên Ngọc môn cần người giữ gìn lợi ích cho mọi người như vậy.
Có một số việc, hắn cũng chỉ có thể là thở dài, tâm tình có chút phiền muộn. . . . . .
Chim biển kêu “âu âu”, biển rộng mặc cá nhảy.
Quần áo gió thổi bay phần phật, Ngưu Hữu Đạo đứng ở đầu thuyền chắp tay sau lưng hóng gió, nhìn hai bên thuyền có đàn cá truy đuổi, thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, ở trong ấn tượng của hắn, một màn này giống như đã từng quen biết.
Quản Phương Nghi ở bên cạnh nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo đi đến đâu, nàng liền theo đến đó.
Hiện tại nàng cũng bị khống chế liên hệ với bên ngoài, lại bị lôi kéo đắc tội Hiểu Nguyệt các, lỡ như Ngưu Hữu Đạo lại chơi quỷ tâm tư gì đó chạy mất, nàng biết đi tìm ai giờ? Cho nên một mực nhìn chằm chằm rất kỹ.
Bất quá, nàng trái lại rất là thảnh thơi, bày một cái ghế ra đó, ngồi vểnh hông bắt chéo chân, một tay bưng ly trà, để gió biển thổi thỏa thích, váy áo tung bay theo gió.
Tại Tề kinh khó chịu nhiều năm qua như vậy, giờ nhìn xem cảnh biển này, tâm tình cũng không tệ.
Công Tôn Bố đi ra khoang thuyền, bước nhanh đi đến, khẽ gật đầu với