Chương 373: Nhân tài hiếm có a!
Editor: Luna Huang
Lam Nhược Đình cười nói: “Đạo gia là người làm việc luôn ổn định, nếu nói đã lấy được chiến mã, theo nhu cầu của vương gia vậy chắc là sẽ không ít hơn 1 vạn con đâu.”
Thương Triều Tông liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Mông Sơn Minh cũng khẽ gật đầu, “Cũng đúng. Vương gia, tập kết nhân mã chuẩn bị đi!”
“Được! Truyền lệnh xuống, đại quân tập kết!”
Phía sau thủ phủ quận, trong một tòa nhà trạch viện đối diện khác, một đám cao tầng Thiên Ngọc môn đồng loạt nhìn Bành Hựu Tại, nhìn xem thư tín mà Bạch Diêu mang từ thủ phủ quận chỗ Thương Triều Tông dâng lên.
Bạch Diêu nói, Ngưu Hữu Đạo đã trở về, mà lại còn mang theo chiến mã trở về nữa!
Cũng bởi vậy, hấp dẫn mọi người cùng đồng thời nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại.
Trên mặt Bành Hựu Tại không biết là có biểu cảm gì, sau khi xem qua mật tín xong, có chút trầm lặng, thuận tay chuyển mật tín cho vị kế bên, rồi buông tiếng thở dài, “Tất cả cùng nhìn xem một chút đi.”
Nội dung trong mật tín cũng không nhiều, đảo mắt một lượt liền có thể xem hết.
Đám người dần dần xem qua, rồi dần dần trầm mặc, có lẽ có người kinh ngạc đi.
Phong Ân Thái trong đó là duy nhất một người đứng vò đầu, huynh đệ kết bái của hắn, lão tam nhà hắn làm chuyện tốt.
Ánh mắt Bành Hựu Tại đảo qua đám người, đoán chừng tất cả mọi người ở đây cũng không ai nghĩ tới, mới ban ngày đi bắt giữ người của Ngưu Hữu Đạo, đến ban đêm cái liền nhận được tin tức của hắn, ngươi muốn trở về cũng được, thế nhưng không khỏi quá đúng dịp đi.
Trần Đình Tú chợt lên tiếng hỏi, “Phong sư đệ, ngươi tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là đại ca kết bái của hắn, ngươi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn đi xử lý chuyện chiến mã thế mà ngay cả một chút tiếng gió ngươi cũng không có nghe được sao?”
Phong Ân Thái buồn bực nói: “Không phải là ta không có nghe được một chút tiếng gió, mà là hắn căn bản không có tiết lộ cho ta chút gió nào hết.”
Trần Đình Tú: “Xử lý loại chuyện này, Thiên Ngọc môn ta rất là nguyện ý hiệp trợ hắn, hắn lại không cần, ngược lại đuổi người chúng ta mau chóng trở về, tên Ngưu Hữu Đạo này có ý gì? Hẳn là không tín nhiệm Thiên Ngọc môn chúng ta sao? Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn ta còn có thể làm hỏng chuyện của chính mình không bằng?”
Phong Ân Thái cười khổ nói: “Có lẽ là do chúng ta bên này nhiều lần lật lọng, khiến cho hắn không dám tín nhiệm nữa đi.”
Trần Đình Tú nhíu mày, “Phong sư đệ, lời này của ngươi là ý gì, tại sao ta cảm giác là ngươi đang có ý kiến với quyết định của chưởng môn vậy hả?”
Phong Ân Thái: “Trần sư huynh, ngươi đừng có chụp mũ lung tung, ta cũng chỉ là đứng tại góc độ của hắn mà suy bụng ta ra bụng người mà thôi. . .”
“Được rồi, đều im hết đi.” Bành Hựu Tại lên tiếng cắt ngang, đứng dậy, than thở nói: “Vô thanh vô tức liền làm xong mọi chuyện, không thể không phục mà, đáng tiếc, không phải là đệ tử của Thiên Ngọc môn ta. Cũng tiếc những đệ tử trước đó tại Tề quốc, vì chuyện này mà bị hao tổn, sớm biết như thế, ngay từ đầu liền nên để cho tên này đến Tề quốc xử lý chuyện này cho rồi.”
Đám người im miệng không nói, việc này ai mà có thể nghĩ tới cơ chứ? Trước khi Ngưu Hữu Đạo đi, ai dám cam đoan hắn nhất định có thể thành công đâu, đây chẳng phải là do bên này đã thực sự hết cách, thêm nữa là muốn mưu đồ chuyện chia rượu, nên mới để cho tên kia đi đó a? Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều lòng dạ biết rõ.
“Lấy được chiến mã là chuyện tốt, không thể để đến bên này rồi còn để xảy ra chuyện, chúng ta lại vừa khéo lại ở tại Thanh Sơn quận nữa, dưới mí mắt chúng ta lại để xảy ra chuyện, thì mặt mũi của chúng ta cũng khó coi, quay đầu muốn làm lại một nhóm chiến mã cũng khó khăn. Gọi mọi người tập trung lại nơi này, ta an bài một chút, chúng ta cũng nên đi tới nghênh đón một chút, nghênh đón đại công thần của chúng ta đi!” Bành Hựu Tại phất tay ra hiệu một chút.
Phong Ân Thái chắp tay nói: “Chưởng môn, còn người của hắn ở trên tay chúng ta thì sao, phải làm gì bây giờ?”
Nhắc đến chuyện này, Bành Hựu Tại cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, bên này vẫn còn chưa bức đám Viên Phương giao bí phương ra.
Thiên Ngọc môn tốt xấu gì cũng tự xưng là danh môn chính phái, vì lợi ích mà sử dụng thủ đoạn đúng là không thể tránh khỏi, thế nhưng, ở trước mắt bao người, bất chấp cưỡng ép đi làm mà nói, vậy thì quả thực là không thể nào nói nổi, đã nói là cho mười ngày thời gian rồi, nên hiện tại vẫn còn chưa có bức đám hòa thượng kia khai ra bí phương.
Bây giờ lại đi bức bách, cũng đã không có ý nghĩa gì.
“Dù sao chiến mã còn chưa tới, chờ xác nhận lại đã rồi thả đi thôi!” Bành Hựu Tại cuối cùng cho quyết định.
Phong Ân Thái: “Chưởng môn, việc này có thể làm cho Ngưu Hữu Đạo bên kia trở mặt hay không?”
Bành Hựu Tại: “Ngươi suy nghĩ nhiều, tiểu tử kia là người thông minh, còn cần Thiên Ngọc môn ta che mưa che gió cho hắn, nếu không sẽ không nhượng phần lợi ích lớn cho chúng ta, không đến mức vì chút chuyện không có tổn thất gì này đi trở mặt, bằng nội tình trước mắt của hắn, ngươi bảo hắn thử trở mặt xem chút coi!”
Rất nhanh, người vài phái tập kết, tính cả lượng lớn nhân mã của Thương Triều Tông, chạy ra phía bờ biển ngay trong đêm.
Động tĩnh quy mô lớn như thế, có muốn giấu cũng không giấu được, cũng kinh động đến thám tử đang ẩn nấp ở Thanh Sơn quận của các phương khác,ngay trong đêm, có tin tức nhao nhao phát ra . . . . . .
Thuyền ở trong sóng lắc lư, mấy con Kim Sí đến từ Thanh Sơn quận xuyên phá bầu trời đêm lần lượt hạ xuống, Thanh Sơn quận bên kia rốt cục đã có thể liên lạc được với bên này.
Ngồi dựa vào ghế, bên cạnh ngọn đèn, Ngưu Hữu Đạo một tay cầm một phần mật tín nhìn xem, xong ném sang một bên rồi hừ lạnh, “Thiên Ngọc môn này đúng là tặc tâm không chết mà!”
Quản Phương Nghi nhặt lên, nhìn qua về sau, cũng bực tức, “Tình huống gì đây! Trở về Thanh Sơn quận có được hay không vậy? Ngươi cũng đừng có lừa ta đó!”Người nơi này còn chưa tới, Thanh Sơn quận bên kia liền bắt đầu nháo nhào lên, sao nàng không lo lắng cho được.
Ngưu Hữu Đạo hất cằm hướng về phía ngoài cửa sổ, chế nhạo nói: “Thật sự không muốn đi mà nói, ta cũng không miễn cưỡng, hiện tại xuống thuyền vẫn còn kịp!”
Rầm! Quản Phương Nghi vỗ bàn một cái, trừng mắt lên nói: “Ngươi có ý tứ gì, xuống vẫn còn kịp? Hại lão nương đắc tội Hiểu Nguyệt các cho đã, ngươi bây giờ ngược lại muốn đuổi lão nương đi, lợi dụng xong muốn qua cầu rút ván có phải không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi còn ở đó dông dài cái gì, chỉ hỏi ngươi một câu, có đi theo ta hay là không?”
Rầm! Quản Phương Nghi lại vỗ bàn một cái, “Lão nương xem tâm tình rồi lại nói!” Quay người uốn éo cái mông rời đi.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói thầm, “Nghe nói trước kia có rất nhiều nam nhân coi nàng như là nữ thần bợ lấy, cái này là cần phải có bao nhiêu nam nhân mắt bị mù không biết.”
Công Tôn Bố ở bên nghe buồn cười. . . . . .
Bờ biển, bến tàu, có trọng binh trấn giữ, tinh kỳ phấp phới, gió biển lồng lộng.
Sát bờ rất trống trải, tất cả thuyền lớn thuyền nhỏ, toàn bộ đều đã bị thanh không, chuẩn bị là nơi cho ngựa cập bờ.
Thương Thục Thanh, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng đứng ở trên bến, thỉnh thoảng nhìn ra xa xa bốn phía mặt biển, Ngưu Hữu Đạo cũng không có nói là về từ phía nào.
Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng đi lui đi tới bồi hồi, Thương Thục Thanh thì là