Chương 375: 500 vạn có phải hơi quá nhiều hay không?
Edit: Luna Huang
Đối với con số 3 vạn(30.000) con mà nói, tổn thất khoảng 1000 con không tính là gì, huống chi ý trời sao tính toán trước được, trên biển gặp phải biến cố cũng không trách được ai.
Thương Triều Tông chân chính hưng phấn là vì nghe được cái khác, nhịn không được bắt lấy cánh tay Ngưu Hữu Đạo, “Đạo gia, ngươi nói là ở trong đó còn có 1000 con ngựa cái nữa sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Trước mặt vương gia không có nói ngoa.”
“Tốt quá!” Thương Triều Tông đã không còn tâm trí đi nói cái khác nữa, cấp tốc quay đầu sai người mau chóng đưa chiến mã xuống thuyền an bài, hắn đã không chờ đợi, muốn nhìn thấy tận mắt.
Những người khác cũng có chút chờ mong, cũng muốn nhìn thấy những con chiến mã này.
Bành Hựu Tại nhịn không được, nhìn Ngưu Hữu Đạo nhiều thêm một chút, bên này muốn 1 vạn con chiến mã, tên này thế mà đi làm ra 3 vạn con, thậm chí ngay cả ngựa cái mà nông trường phía Tề quốc bên kia không dám bán ra ngoài cũng lấy ra được, năng lực này thật sự là mạnh đến không có cách nào tưởng tượng.
Vô luận là đối với hai quận mà nói, hay là đối với Thiên Ngọc môn mà nói, điều này rõ ràng là cái chuyện tốt, thế nhưng Bành Hựu Tại quả thực là cảm giác mặt mũi Thiên Ngọc môn không sáng nổi, có loại cảm giác như bị đánh mặt vậy, Thiên Ngọc môn giày vò hơn một năm, liền ngay cả sợi lông cũng không có mang được trở về, sau này để người của hai quận từ trên xuống dưới nhìn Thiên Ngọc môn như thế nào đây?
“Ngưu Hữu Đạo, có hứng thú gia nhập Thiên Ngọc môn của ta hay không?” Bành Hựu Tại chợt nhàn nhạt mở miệng hỏi thử.
“Hở?” Ngưu Hữu Đạo có chút không có kịp phản ứng hắn.
Bành Hựu Tại: “Trở thành người của Thiên Ngọc môn ta, chuyện vừa rồi liền bỏ qua, ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không thích hợp lắm nha!”
Bành Hựu Tại: “Về phương diện lợi ích bán rượu ngươi không cần lo lắng, nên chia cho ngươi thì sẽ chia ngươi. Ngươi là huynh đệ kết bái với sư đệ của ta, trên phương diện bối phận cũng dễ nói. Thiên Ngọc môn sẽ ở cho ngươi hưởng đặc quyền nhất định, sẽ không quá ước thúc ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, hứa hẹn chỗ tốt nghe thực mê người, thế nhưng trên đời này nào có chỗ tốt cho không, hắn ở Thiên Ngọc môn cũng không có căn cơ gì, bèn cười ha ha nói: “Ta thật ra cũng rất muốn đi, nhưng chỉ sợ Thiên Ngọc môn không dám thu nhận ta thôi.”
Bành Hựu Tại: “Vì sao không dám chứ? Chỉ cần ngươi dám đến, ta liền dám thu.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta chơi Hiểu Nguyệt các.”
“. . . . . .” Bành Hựu Tại im lặng, không tiếp tục lôi kéo đối phương nhập môn nữa.
“Hí hí hí …. hi. . .”
Một trận hí vang của tuấn mã vang lên, còn có tiếng móng ngựa dẫm đạp lùng bùng ở trên thuyền boong thuyền truyền đến.
Thuyền đã cập bờ, hàng rào trong khoang thuyền được mở ra, từng con chạy ra, từ trên ván cầu chạy xuống, tuấn mã trên hơn mười chiếc thuyền, gần như đồng thời nối đuôi nhau bắt đầu xuất hiện.
Cả bến tàu giành cho thuyền cập, loại thuyền lớn này đỗ xoay ngang mười chiếc là đã chật chỗ. Hai bên bên bờ biển gần bến cũng có không ít thuyền đang đỗ xoay ngang, cho ngựa từ ván cầu trực tiếp nhảy xuống nước, lội qua khu vực nước cạn leo lên bờ, bọt nước tung tóe, làm mấy tên quân sĩ đứng hai bên trông chừng ướt hết mình mẩy.
Trong lúc nhất thời, tràng diện này làm người ta rất là chú ý, người đứng ở trên bến tàu cũng bắt đầu lui về sau một chút, dễ dàng quan sát hai bên hơn.
“Những con ngựa này làm sao nhìn cảm giác có chút ỉu xìu, màu lông cũng ảm đạm không được mượt cho lắm.” Lam Nhược Đình nhíu mày nói.
Ngồi trên xe lăn Mông Sơn Minh đáp: “Hẳn là do bị nhốt lâu ở trên thuyền, đã quen sinh hoạt trên bờ, đột nhiên ngốc ở trên biển lâu như vậy, nên không thích ứng, khiến thân thể cũng bị ảnh hưởng, nhìn dáng ngực với mũi miệng, đều là ngựa tốt trẻ khỏe. Không đáng ngại, nuôi dưỡng chút thời gian là sẽ khôi phục liền.”
Không hổ là người huấn luyện kỵ binh, liếc mắt liền nhìn ra nguyên do.
Lam Nhược Đình chắp tay, biểu thị đã thụ giáo.
Lúc này, cả vùng bờ biển này dần dần tràn ngập mùi ngựa, có vài con ngựa vừa được lên bờ liền vui sướng hí vang, rốt cục chân đạp mặt đất thực, tựa hồ thật sự cao hứng.
Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, Ngô Tam Lưỡng hỏi: “Đạo gia, làm sao không thấy đại tỷ với Đoàn Hổ đâu hết vậy?”
Công Tôn Bố nghe vậy, chợt cúi đầu trầm mặc.
Ngưu Hữu Đạo từ từ quay đầu lại, nhìn về phía chiếc thuyền mà mình ngồi kia, bắt gặp Đoàn Hổ vừa mới lộ diện, sau lưng hắn, là hai tên đệ tử Ngũ Lương sơn đang mang miếng ván lâm thời tạo thành cáng cứu thương, trên cáng cứu thương, có một người nằm, được một mảnh vải đen che kín.
Nhìn thấy cảnh này, lại thấy Đoàn Hổ ảm đạm cúi đầu, Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng tiếng lòng đều là siết chặt, đều có dự cảm không lành.
Nên đối mặt cuối cùng vẫn là phải đối mặt, Đoàn Hổ tránh không khỏi cũng lộ diện xuống thuyền.
Cuối cùng vẫn mang cáng cứu thương xuống bên này, Đoàn Hổ cúi đầu, không còn mặt mũi đối diện Lôi Tông Khang với Ngô Tam Lưỡng.
Thanh âm Lôi Tông Khang có chút run giọng truy hỏi: “Đoàn Hổ, đại tỷ đâu rồi?”
Đoàn Hổ mím môi, cúi đầu không nói.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Trước khi rời Tề quốc, trên đường chúng ta gặp phải truy sát, vì yểm hộ cho chúng ta rút lui, Hắc Mẫu Đơn cùng Đoàn Hổ đã giả trang thành ta với Hồng Nương, dẫn dụ địch quân truy sát, địch quân quá cường đại, Hắc Mẫu Đơn bất hạnh gặp nạn, Đoàn Hổ cũng là nhặt được cái mạng trở về.”
Đoàn Hổ rớt nước mắt, hai mắt đỏ hồng, từng giọt nước mắt thật to lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Là ta vô dụng!”
“A…!” Ngô Tam Lưỡng đột nhiên đạp một cước khiến Đoàn Hổ ngã lăn trên mặt đất, lại bước tới liên tục vừa đá vừa đạp, vừa đau buồn giận dữ mắng mỏ, “Vậy sao ngươi còn có mặt mũi còn sống trở về hả?”
Đoàn Hổ ngã nằm trên mặt đất bị đánh cũng không hoàn thủ, chỉ biết là hung hăng nói chính mình vô dụng.
“Ngô Tam Lưỡng!” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trầm giọng quát.
Ngô Tam Lưỡng dừng tay, hai bàn tay vẫn nắm chặt, cúi đầu thở hào hển.
Ngưu Hữu Đạo: “Không thể trách được Đoàn Hổ, địch quân quá cường đại, khống chế năm con phi cầm cỡ lớn đuổi giết bọn hắn, hai người bọn hắn liên thủ cũng đỡ không nổi được một chiêu của một người bên quân địch, cái mạng này của Đoàn Hổ cũng là may mắn nhặt được trở về. Nếu không phải là Đoàn Hổ liều mạng cứu giúp, chỉ sợ ngay cả thi thể của Hắc Mẫu Đơn cũng không thể tìm được.”
Thiên Ngọc môn đám người nghe được chợt run lên, năm con phi cầm cỡ lớn đuổi giết ư? Cần biết là Thiên Ngọc môn ngay cả một con cũng không có, thế lực của địch quân truy sát này mạnh thế nào là có thể nghĩ, trong đó có biết bao nhiêu là mạo hiểm, cũng minh bạch, đám Ngưu Hữu Đạo có thể trở về được là phải chịu khó khăn đến bậc nào.
Mấy người Thương Triều Tông cũng kinh ngạc, nhìn Ngưu Hữu Đạo, không cách nào tưởng tượng ra được, đến cùng bọn hắn đã trải qua bao nhiêu mạo hiểm.
Lôi Tông Khang đã đứng ở bên cạnh cáng cứu thương, từ từ đưa tay lên mở mép vải che mặt, lộ ra khuôn mặt an tường nhắm mắt của Hắc Mẫu Đơn.
Đưa tay vuốt ve gương mặt Hắc Mẫu Đơn, lạnh buốt!
“Đại tỷ!” Lôi Tông Khang quỳ xuống một chân, nước mắt rơi xuống.
Ngô Tam Lưỡng chỉ nhìn một chút, ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.
Nhìn thấy khuôn mặt Hắc Mẫu Đơn xám ngoét kia, nghĩ đến nữ nhân từng cùng mình thản nhiên cười nói đùa kia, không nghĩ tới lần từ biệt kia lại thành vĩnh biệt, Thương Thục Thanh một tay bịt lấy miệng, quay đầu qua một bên, nấc nghẹn khóc.
Mấy người Thương Triều