Chương 374: Có người muốn cùng chúng ta so ai nhiều người hơn
Edit: Luna Huang
Đội tàu khổng lồ khí thế như dời non lấp biển áp sát đến gần, trên đầu mũi thuyền đi đầu kia, có một loạt người đứng thành hình mũi nhọn, người cầm đầu động tác chống kiếm ở trước mặt trông rất đặc trưng, ai quen biết nhìn cái liền biết ngay. Thương Triều Tông quay đầu, cao giọng hạ lệnh, “Nổi trống, thổi kèn hiệu!”
Mấy cái trống to được bày ra, tiếng trống thùng thùng ầm vang trên bến tàu.
Một loạt ngưu giác hào* được thổi vang, tiếng kèn ‘ù’ ù ‘ quanh quẩn không dứt. (kèn bằng sừng trâu*)
Tinh kỳ san sát bay phấp phới, trên bến tàu dùng nghi thức long trọng nhất để nghênh đón đội tàu .
Đám người nhìn thấy một nữ tử y phục hoa lệ đứng ở bên người Ngưu Hữu Đạo, thì đều chú mục vào nàng.
Thương Thục Thanh đang đỏ vành mắt càng là lẳng lặng quan sát nữ nhân này.
Đang đứng ở đầu thuyền Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Quản Phương Nghi mới vừa vội vàng chạy vào khoang thuyền lại chen ra đây, phát hiện khuôn mặt đã được trang điểm lại xinh đẹp hơn, cũng đổi một bộ y phục hoa lệ khác, khôi phục lại cách ăn mặc của một Hồng Nương diễm lệ của Phù Phương viên Tề kinh.
“Trốn nửa ngày trời, liền là vì trang điểm sao?” Ngưu Hữu Đạo mở miệng hỏi.
“Làm sao? Không được à? Lão nương cũng là người trọng mặt mũi, tổng không thể vừa đến lại lôi thôi lếch thếch để cho cái đám nhà quê này coi thường phải không nào?” Quản Phương Nghi trợn mắt bĩu môi, ánh mắt quét qua bờ biển phía trước, phát hiện cả một khu vực lớn đều có quan binh trấn giữ, người không phận sự muốn tới gần bến tàu không có khả năng không bị phát hiện, không khỏi ‘hắc’ một tiếng nói: “Trận hình thật là lớn nha! Đây là tới nghênh đón chúng ta sao?”
Ngưu Hữu Đạo ừ.
Thuyền giảm dần tốc độ, cập bờ, Quản Phương Nghi có chú ý tới, trên bến có một nữ nhân cứ nhìn mình chằm chằm, tướng mạo của Thương Thục Thanh muốn cho người ta không chú ý tới cũng khó, bèn thấp giọng hỏi, “Người trên mặt có cái vết ban kia chính là nữ nhi xấu của Ninh vương Thương Kiến Bá theo như lời đồn phải không?”
Ngưu Hữu Đạo thầm cười khổ, Thương Thục Thanh thật đúng là xấu có tiếng luôn rồi, bèn ừ, đồng thời cũng chắp tay hướng về phía đám người trên bờ đáp lễ.
Quản Phương Nghi nhịn không được miệng chậc chậc, trưởng thành dạng này nội tâm cần phải có bao nhiêu kiên cường mới dám công nhiên lộ diện như vậy, nàng cũng bội phục phần dũng khí này của Thương Thục Thanh.
Thấy trên bờ có nhiều người nhìn tới như vậy, Quản Phương Nghi bèn từ từ bày ra dáng vẻ.
Trên bờ chợt có một đám người chạy ra, liên tiếp ra dấu cho thuyền cập bờ, chỉ dẫn nơi đậu.
Người trên thuyền ném xuống sợi dây thừng, người trên bờ tiếp lấy, từ từ kéo thuyền kéo vào bến, rồi cột dây thừng neo thuyền lại.
Cầu ván thả xuống, đám người Ngưu Hữu Đạo giẫm lên ván xuống thuyền.
“Đạo gia, vất vả rồi!” Thương Triều Tông là người đầu tiên bước tới chắp tay chào đón, vẻ mặt đầy cảm khái cùng kích động.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ, “Cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của vương gia, đã thuận lợi chở chiến mã từ Tề quốc trở về.”
Thương Triều Tông liên tục gật đầu khen, “Tốt tốt tốt!”
“Đạo gia, vất vả vất vả.” Lam Nhược Đình cùng Mông Sơn Minh đẩy xe lăn đi tới, cũng nhao nhao vấn an chào đón.
“Nên làm mà.” Ngưu Hữu Đạo khách khí đáp lại.
“Đạo gia!” Hạ Hoa bước tới, cũng trêu ghẹo chào một câu, rồi hé miệng cười, hết sức vui mừng.
Hai người Phí, Trịnh cũng bước tới mỉm cười chào hỏi.
Đang đứng một bên Thương Thục Thanh lòng tràn đầy mong đợi, chờ đến phiên mình đáp lời với Ngưu Hữu Đạo.
Ngờ đâu Ngưu Hữu Đạo đang cùng mấy vị trước mắt khách khí khách khi một chút, xong ánh mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía đám người Thiên Ngọc môn phía bên kia, nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại đang còn nhìn mình mỉm cười.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu đám người Phí Trường Lưu nhường đường một chút, rồi không nhanh không chậm bước về phía đám người Thiên Ngọc môn, khiến cho Thương Thục Thanh đang muốn nói đành cắn cắn môi lại thôi.
Ngưu Hữu Đạo đi tới đứng đối diện Bành Hựu Tại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ngưu huynh đệ, vất vả rồi.” Bành Hựu Tại mỉm cười chắp tay.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Vất vả không sao, mà sợ có người làm chuyện khiến lòng người ta rét lạnh kìa.”
Bành Hựu Tại ‘ờ’ một tiếng, con mắt lóe lên, biết rõ còn cố hỏi: “Cớ sao lại nói như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nghe nói Thiên Ngọc môn muốn chơi ta, còn bắt người của ta lại, xin hỏi, đây là đạo lý gì?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí ăn mừng tại hiện trường bỗng chốc hạ xuống, đều không ai nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo thế mà chất vấn Bành Hựu Tại ở ngay tại chỗ, đây là không nể mặt Bành Hựu Tại một chút nào luôn.
Một đám cao tầng Thiên Ngọc môn đang đứng ở hai bên sau lưng Bành Hựu Tại bèn sầm mặt lại.
Quản Phương Nghi đong đưa quạt tròn, hững hờ đứng ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, Trần bá, Hứa lão lục cùng mấy chục người Phù Phương viên chạy đến đây nghênh đón, lập tức cũng bước tới đứng ở sau lưng Quản Phương Nghi.
Thiên Ngọc môn bên kia chợt có người ra hiệu, lập tức trên từ bốn phía, có khoảng trăm tên đệ tử Thiên Ngọc môn bay lượn đến, giằng co lấy, khí thế ép bên này!
Thương Triều Tông muốn tiến lên giải vây, bị Mông Sơn Minh hơi đưa tay ra ngăn lại, khẽ lắc đầu.
“Công Tôn, có người muốn cùng chúng ta so ai nhiều người hơn nè!” Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng đầu qua nói.
Công Tôn Bố lập tức giơ tay lên ra hiệu, chợt trên thuyền sau lưng có một tiếng hét dài, đám Lục Ly Quân lộ diện.
Trên mặt biển, từ trên mấy trăm chiếc thuyền lớn, từng đạo bóng người bay lượn ra, chí ít có hơn ngàn người tụ tập lại tới bên này.
Con ngươi của đám người Thiên Ngọc môn co rụt lại, mở pháp nhãn, phát hiện trên thân những người này đều có âm khí lượn lờ, lập tức ý thức được, toàn bộ những người này đều là Quỷ tu, trong lúc nhất thời cũng không biết Ngưu Hữu Đạo từ chỗ nào kiếm ra được nhiều Quỷ tu như vậy!
Ngưu Hữu Đạo lại nghiêng đầu liếc qua nói, “Phí chưởng môn, Trịnh chưởng môn, Hạ chưởng môn, ba phái các ngươi có ý tứ gì, mọi người cùng đi chung một đường, hay là mỗi người một ngả đây?”
Ba người Phí, Trịnh, Hạ nhìn nhau, đều hiểu, đây là muốn ba phái bọn hắn bày tỏ thái độ, bèn lần lượt phất tay phát ra hiệu lệnh.
Rất nhanh, hơn ngàn đệ tử của ba phái cũng bay lượn đến, trực tiếp vây quanh mấy trăm người Thiên Ngọc môn.
Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình trao đổi nhau cái ánh mắt, đều ý thức được, so sánh thế lực song phương, kỳ thật trên căn bản cũng không có gì thay đổi, lúc trước ba phái còn cố nhịn Thiên Ngọc môn, lúc này Ngưu Hữu Đạo vừa về đến, lập tức không giống như lúc trước, dưới sự bức bách của Ngưu Hữu Đạo, ba phái không thể không đối đầu với Thiên Ngọc môn.
Đang ngồi trên xe lăn Mông Sơn Minh cúi đầu, từ từ sửa sang ống tay áo của mình, việc không liên quan đến hắn, ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt lấy.
Toàn bộ trên bến tàu, bầu không khí lập tức lâm vào trong giương cung bạt kiếm*.
Đối mặt đám người vây quanh, Bành Hựu Tại vẫn lù lù bất động, ánh mắt lặng lẽ đảo qua đám người, khinh thường nói: “Một đám ô hợp!”
Quản Phương Nghi ai nha một tiếng, “Người này là ai nha, lão nương vừa mới đến, làm sao vừa mở miệng liền mắng người ta vậy?”
Ánh mắt Bành Hựu Tại liếc nhìn trên mặt nàng, mỉm cười nói: “Hồng Nương Tề kinh, cửu ngưỡng đại danh! Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại.”
“Nguyên lai là Bành chưởng môn của Thiên Ngọc môn a, kính đã lâu kính đã lâu, ta nói, ta cũng không có đắc tội ngươi đi, làm gì vừa gặp mặt liền mắng ta là sao vậy?” Không biết từ lúc nào, trên tay Quản Phương Nghi có cầm một tấm phù triện