Chương 386: Tỷ muội của Vân Cơ
Edit: Luna Huang
“Để ta tìm lại xem.” Hạo Chân bước đến trước thư án, tìm ở trong đống văn thư, rút ra một bản ý chỉ, mở ra đưa cho hắn nhìn.
Hạo Vân Thắng cầm lấy bản ý chỉ cấp tốc lật xem, đích thật là ý chỉ của hoàng đế, ý tứ đại khái trên đó nói là, đất đai Tề quốc rộng lớn, Hạo Chân muốn kiểm kê gia sản của hoàng thất trên cả nước có chút tốn thời gian, vì để giảm bớt trắc trở, tiện cho việc điều động hơn, trực tiếp cắt đám người Chương Hành Thụy ra khỏi Tây viện, điều chuyển thẳng về Hạo Chân quản lý.
Nói cách khác, có đạo ý chỉ này, Chương Hành Thụy đã đường đường chính chính thành người của Hạo Chân, đã không thuộc về Hạo Vân Thắng quản lý nữa.
Thấy sắc mặt hắn âm trầm biến ảo, Hạo Chân ở bên cạnh nói: “Hoàng thúc không biết việc này sao? Chuyển người cho ta, theo lý thuyết công văn này cũng được gửi đến Tây viện một bản chứ nhỉ.”
Hạo Vân Thắng khép ý chỉ lại, vẻ mặt căng cứng, thật sự là hắn không biết việc này, có lẽ công văn có gửi đến Tây viện đi, nhưng hắn đang ở trên đường nên không đọc được, không phải là chuyện gì gấp gáp, người của Tây Viện cũng sẽ không hễ có chuyện gì cũng đi truyền tin tức cho hắn kiểm tra.
Mấu chốt phần lớn người Tây Viện bên kia cũng không biết thân phận thật sự của Chương Hành Thụy, bình thường hắn cũng không đi quá gần Chương Hành Thụy, chỉ là điều động chút tiểu nhân vật, gửi chậm chút cũng không có gì, hẳn là sẽ gom cùng với những chuyện khác rồi chuyển tới cho hắn kiểm tra sau.
Chân chính khiến hắn kinh nghi bất định là, hoàng đế sớm không chuyển, muộn không chuyển, hiện tại lại đem Chương Hành Thụy chuyển cho Hạo Chân là có ý gì, có phải hoàng đế đã biết được cái gì hay không, nếu không vì sao lại trùng hợp như vậy, là đang muốn ‘gõ’ hắn sao?
“Ta làm sao nghe nói việc này là do ngươi thượng tấu lên bệ hạ muốn người hử?” Hạo Vân Thắng lạnh lùng hỏi một câu.
Hạo Chân nghiêm mặt lại nói: “Hoàng thúc ở đâu nghe được ai nói tào lao vậy, tuyệt đối không có chuyện này! Nếu hoàng thúc không tin, có thể đích thân đi kiểm chứng! Lại nói, ta ngại phiền phức còn không kịp, muốn người của hoàng thúc để làm gì? Cái này nhất định là có người đang muốn đâm thọc, xin hoàng thúc minh giám!”
Hạo Vân Thắng ném cuốn ý chỉ trong tay lên trên bàn, “Ta tự nhiên sẽ đi điều tra ra cho rõ ngọn nguồn.” Nói xong cái xoay người rời đi.
“Hoàng thúc!” Hạo Chân một đường đuổi theo đi ra ngoài lều trại, thấy Hạo Vân Thắng đi về hướng tọa kỵ, xoay người leo lên, bèn bước lên đứng chắn ở phía trước, “Hoàng thúc vừa đến, ngay cả trà cũng chưa uống được ngụm nào, người lại muốn đi đâu vậy?”
Hạo Vân Thắng: “Tránh ra, ta còn có việc.”
Hạo Chân: “Hoàng thúc, người nói không thấy Chương Hành Thụy đâu, có phải thật không vậy?”
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Hiện tại hắn là người của ngươi, tự ngươi nghĩ biện pháp đi.” Hạo Vân Thắng thúc ngựa lách qua hắn, mạnh mẽ quất một roi sau mông ngựa, cấp tốc phóng ngựa rời đi, tùy tùng đuổi theo sau.
Rất nhanh, mấy trăm kỵ lại ù ù đi xa.
Hạo Chân đưa mắt nhìn theo, thần sắc bình tĩnh.
Đạo ý chỉ kia của hoàng đế trên thực tế đích thật là do hắn ngầm yêu cầu tới, bất quá hắn không có tự ra mặt, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện ra mặt, để cho chuyện dính vào mình, tự nhiên có người trong triều thần sẽ ra mặt trần thuật việc này với hoàng đế, câu chuyện đại khái chính là ý tứ ghi ở trên ý chỉ, lợi và hại được trần thuật rất rõ ràng, hoàng đế tự nhiên là đáp ứng.
Vận hành loại chuyện nhỏ như vậy, tất nhiên không làm khó được hắn, cho nên, căn bản cũng không phải là hắn tấu chuyện này lên, Hạo Vân Thắng vừa mới mở miệng, là hắn biết y là đang tính lừa hắn.
Quay người, lại đi tới một căn lều vải khác.
Vén mành lều lên, ở trong lều có một người đang ngồi dựa vào bàn làm việc, không phải ai khác, chính là Chương Hành Thụy.
Hai bên người hắn còn có hai tên Quỷ tu đi theo thủ hộ.
Nhìn thấy Hạo Chân, Chương Hành Thụy vội vàng đứng dậy hành lễ, “Vương gia!”
. . . . . .
Một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, sà vào trong sơn trang.
Rất nhanh, từ trong một gian phòng Lục Ly Quân chui ra, nhún mình nhảy lên một tòa lầu cao, hai tay dâng lên đưa tin cho Quỷ Mẫu đang đứng dựa vào lan can, “Đương gia, người đã an toàn, đã đến dưới trướng Anh vương Hạo Chân, cũng nhận được ý chỉ từ Tề kinh.”
Quỷ Mẫu cầm lấy tin mở ra xem, sau khi nhìn qua cả người như trút được gánh nặng, nghiêng đầu qua nói: “Đi mời Ngưu Hữu Đạo tới đây một chuyến đi.”
“Vâng!” Lục Ly Quân dạ, xoay người rời đi.
Một chỗ khác, trên đình đài lầu các, một người áo đen cầm một xấp kim phiếu đặt ở trên bàn, lại chìa tay ra về phía Ngưu Hữu Đạo ở đối diện, nói “Đồ đâu!”
Ngưu Hữu Đạo cầm lấy kim phiếu, đưa cho Quản Phương Nghi bên cạnh kiểm kê, rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương đồng, lại ném tới giống như ném món đồ rác rưởi vậy, tiếng leng keng vang lên mấy cái.
Trên gương đồng còn sót lại vết mực lần trước, người áo đen cầm lấy nhìn một chút, lại móc ra bản in lần trước cẩn thận so sánh lại một lượt, cuối cùng mới cầm gương đồng lên lúc lắc, “Nếu đồ vật là giả, hậu quả ngươi tự biết lấy.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói thật chứ, đồ vật có phải là thật hay không ta cũng không biết, nhưng cái này đích xác là thứ Đông Quách Hạo Nhiên giao cho ta, chắc hẳn là không có giả.”
“Hừ!” Người áo đen hừ lạnh một tiếng, đứng dậy muốn rời đi luôn.
“Chậm đã!” Ngưu Hữu Đạo kêu hắn lại, nghiêng đầu về phía Quản Phương Nghi ra hiệu một chút, ý là, còn chưa kiểm kê tiền xong đâu.
Người áo đen lạnh lùng nói, “Yên tâm, tiền sẽ không thiếu.”
Quả nhiên, Quản Phương Nghi rất nhanh cũng thu tay lại, gật đầu nói, ” Không sai, 500 vạn đủ.”
Lúc đầu nói là 1000 vạn, nhưng song phương đàm phán tới đàm phán lui, mấy điều kiện khác thì Hiểu Nguyệt các đều đáp ứng, riêng tiền thì chỉ chịu đưa mỗi 300 vạn, cuối cùng, song phương mỗi người nhường một bước, 500 vạn thành giao!
Người áo đen: “Ta có thể đi rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo tươi cười, đứng dậy đưa tiễn, “Xin mời tự nhiên! Bất quá, còn xin mang về cho quý thượng cấp mấy câu, ‘Có câu nói không đánh nhau thì không quen biết, chuyện gì đã qua rồi thì cho qua đi, không nhất thiết cứ phải làm địch nhân làm gì, thiếu một địch nhân, con đường đi cũng rộng rãi hơn, kỳ thật làm bằng hữu cũng là một lựa chọn không tồi, ta người này ưa thích kết giao bằng hữu. Người trong thiên hạ, mọi sự trên đời, ai cũng đáng nể, ai cũng đáng kính, xảy ra một chuyện có thể sẽ tác động đến nhiều chuyện khác, nói không chừng về sau mọi người còn có cơ hội hợp tác. Nếu như quý thượng cấp không chê, chúng ta có thể thành lập một đường dây liên hệ trực tiếp với nhau, tránh cho tương lai phát sinh cái hiểu lầm gì đó’. Như vậy đó, làm phiền tiên sinh chuyển lời giúp ta.”
Ánh mắt người áo đen lấp lóe, tựa hồ đang lưu vào trí nhớ mấy lời này, nhưng cũng không có nhiều lời cái gì thêm, lặng im một lúc sau, quay người bước nhanh rời đi.
Thấy chuyện bên này đã xong, Đoàn Hổ đang ngăn đón Lục Ly Quân mới bước tới thông báo, “Đạo gia, Lục Ly Quân muốn gặp ngài.”
Ngưu Hữu Đạo ừ, “Cho mời vào!”
Đoàn Hổ đi ra ngoắt tay, Lục Ly Quân đi vào, bước vào trong đình rồi chắp tay nói: “Đạo gia, đương gia muốn gặp ngài.”
“Được, ngươi về trước đi, chỗ ta còn có một chút chuyện nhỏ, làm xong sẽ đi qua liền.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu cho hắn về trước.
Lục Ly Quân nhẹ gật đầu, quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo lại nói với Đoàn Hổ: “Gọi Công Tôn Bố đến đây một chuyến.”
“Vâng!” Đoàn Hổ dạ rời đi.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, phát hiện tiền trên tay Quản Phương Nghi đã đi đâu mất, trên tay nàng chỉ còn có một cái quạt tròn lắc lắc.
Ngưu Hữu Đạo nói thẳng: “Rút 200 vạn đưa đây.”
Quản Phương Nghi dùng quạt tròn che ống tay áo của mình lại, “Động một tí là trăm vạn trăm vạn, ngươi lấy đâu ra nhiều chỗ cần tiêu tiền như vậy vậy? Ngươi tiêu thế này, có gia nghiệp lớn hơn đi nữa cũng bị ngươi tiêu sạch. Tiền ta giúp ngươi bảo quản trước cho, miễn cho ngươi qua sông đoạn cầu. Nam nhân vong ân phụ nghĩa nhiều lắm, nữ