Chương 387: Thanh Sơn quận nơi xa kính chúc
Edit: Luna Huang
Cần phải đi là không giữ lại được, Quỷ Mẫu không muốn ở đây lâu, nói đi là đi.
Ngưu Hữu Đạo đích thân đưa tiễn, người ta không muốn đi đường chính ra sơn cốc, lẩn vào trong núi rừng mênh mông phía sau núi, thoáng cái biến mất.
“Nhìn bộ dạng của ngươi, hình như rất không muốn Quỷ Mẫu rời đi a.” Cùng đi theo đưa tiễn Quản Phương Nghi thấy thần sắc Ngưu Hữu Đạo không đúng lắm, bèn lên tiếng hỏi.
“Ai…!” Ngưu Hữu Đạo than thở.
Hắn không phải là không muốn Quỷ Mẫu rời đi, mà là không muốn Quỷ Mẫu đi Độ Vân sơn, Quỷ Mẫu là tỷ muội của Vân Cơ, rồi nhi tử Vân Cơ là huynh đệ kết bái của hắn, rồi hắn sau đó lại là tỷ đệ kết bái với Quỷ Mẫu.
Ai da! Cái quan hệ này, chính hắn ngẫm lại cũng thấy lúng túng, nếu để cho Quỷ Mẫu biết được, có lẽ cũng rất lúng túng cho coi. . . . . .
Tề kinh, hoàng cung, Hạo Vân Đồ đang ngồi phê duyệt tấu chương chợt ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc hỏi, “Xin ta thả Lệnh Hồ Thu?”
Đang đứng ở đằng trước bẩm báo Bộ Tầm hơi hạ thấp người đáp, “Vâng ạ, Ngưu Hữu Đạo gửi thư xin nhờ, nói là Lệnh Hồ Thu dù sao cũng là huynh đệ kết bái của hắn, hắn không muốn nhìn thấy huynh đệ phải chịu khổ, khẩn cầu bệ hạ thả Lệnh Hồ Thu.”
“Không muốn nhìn thấy huynh đệ phải chịu khổ?” Hạo Vân Đồ cười lạnh hắc hắc, “Đưa huynh đệ mình vào đại lao chịu khổ chính là tự tay hắn làm mà a? Tên quỷ này lừa tình ba xạo, cướp chiến mã của Bắc Châu, lại tiếp bộ này, quá nhiều thủ đoạn, đến tột cùng là hắn đang giở trò quỷ gì?”
Bộ Tầm nói: “Lão nô cũng cảm thấy chuyện này có kỳ quặc. Bệ hạ, vậy tên Lệnh Hồ Thu này còn thả hay là không?”
Hạo Vân Đồ để bút xuống bàn, dựa vào thành ghế, suy nghĩ một trận, từ từ nói: “Hắn rơi vào tay của chúng ta, cái gì nên chặt đứt chắc là Hiểu Nguyệt các đều đã chặt đứt, nên chuẩn bị chắc cũng là đã chuẩn bị hết rồi, giữ lại trên tay chúng ta cũng không có lợi ích gì. Phía Thương Triều Tông bên kia, đến thời điểm còn cần cái tên kia, Lệnh Hồ Thu này đã không còn giá trị gì, nhiều lắm là dụ được hai ba con ruồi tới vây đánh, ăn vào vô vị, thả đi! Có điều, tốt nhất vẫn là nên nhìn chằm chằm một chút, xem xem tên Ngưu Hữu Đạo kia rốt cuộc đang muốn giở trò quỷ gì, tên này ngay cả số lượng chiến mã Bắc Châu lớn như vậy mà cũng có thể cướp được, làm việc rất có bài bản, nhìn cho kỹ vào.”
“Vâng!” Bộ Tầm dạ.
Lúc chạng vạng tối, Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh chân tiến vào một tòa tiểu viện yên tĩnh.
Trong tiểu viện, Ngọc Thương đang còn quanh quẩn bồi hồi, tâm tình không yên tĩnh được, nhìn thấy Độc Cô Tĩnh đi vào, nháy mắt mừng rỡ, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ hỏi thăm.
Độc Cô Tĩnh khẽ gật đầu, Ngọc Thương lập tức vung tay áo, ra hiệu vào trong phòng nói.
Hai sư đồ cấp tốc vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Ngọc Thương quay người, không kịp chờ đợi hỏi: “Đồ đâu?”
Độc Cô Tĩnh đưa tay vào trong ngực, lấy ra một cái bao vải màu trắng, mở bao vải trắng ra, lộ ra tấm gương đồng bên trong, cầm hai tay dâng lên.
Ngọc Thương thò tay cầm lấy ngay, lật qua lật lại tra xét, lại cấp tốc đi đến trước bàn, lần nữa mở cuốn sổ cổ xưa kia ra, lật đến trang có bản vẽ tấm gương đồng kia, cẩn thận so sánh tỉ mĩ hoa văn ở trên gương đồng.
Độc Cô Tĩnh ở bên cạnh ngưng thần tĩnh khí nhìn xem.
Một lúc lâu sau, ‘bộp’ một tiếng, Ngọc Thương khép mạnh cuốn sổ lại, ôm gương đồng vào ngực, vẻ mặt đầy vui sướng giống y như được uống một ly rượu ngon vậy.
Độc Cô Tĩnh đi theo sư phụ nhiều năm, nhìn thấy bộ dạng thất thố này của sự phụ cũng đã tự nhìn ra được kết quả, nhưng vẫn là nhịn không được muốn xác nhận, “Sư phụ, thế nào?”
Ngọc Thương mỉm cười mĩ mãn nói: “Đối chiếu trùng khớp, đều trùng khớp.”
“Vậy là tốt rồi!” Độc Cô Tĩnh gật đầu liên tục, lại tiếp tục cẩn thận hỏi lại: “Sư phụ, sẽ không có giả chứ?”
Ngọc Thương: “Còn cần làm thêm một lần xác nhận cuối cùng nữa.”
Độc Cô Tĩnh: “Còn cần làm gì nữa ạ? Để đệ tử đi chuẩn bị.”
Ngọc Thương nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, “Có nhiều thứ ngươi có thể chuẩn bị, cũng có mấy thứ ngươi không thể chuẩn bị được.”
Độc Cô Tĩnh chắp tay nói: “Sư phụ muốn cái gì cứ việc phân phó, đệ tử không tiếc bất cứ giá nào cũng sẽ làm ra.”
“Ha ha!” Ngọc Thương thoải mái cười to, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Canh giờ chưa tới, ngươi có muốn chuẩn bị cũng không được, cần ban đêm, thời điểm trăng lên cao mới được, mượn lực tinh tú há là ngươi có thể chuẩn bị được?”
“Ban đêm?” Độc Cô Tĩnh hồ nghi.
Ngọc Thương lần nữa lật lật gương đồng trong tay qua lại xem xét, mân mê một hồi, cuối cùng đem giấu vào trong ngực của mình, cẩn thận cất giữ trong người xong, mới cười hỏi: “Đàm phán như thế nào?”
Độc Cô Tĩnh lấy lại tinh thần, trả lời: “Dạ bớt được 500 vạn kim tệ.”
Ngọc Thương thở dài: “Tên kia tốt nhất đừng có giở trò gì, chỉ cần đồ vật là thật, coi như cho hắn 1000 vạn cũng không là gì.”
Độc Cô Tĩnh nói: “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo còn có mấy câu nhờ gửi cho ngài.”
Ngọc Thương ‘a’ một tiếng, “Nói nghe thử một chút.”
“Hắn nói, có câu nói không đánh nhau thì không quen biết, chuyện gì đã qua rồi thì cho qua đi, không nhất thiết cứ phải làm địch nhân làm gì, thiếu một địch nhân, con đường đi cũng rộng rãi hơn, kỳ thật làm bằng hữu cũng là một lựa chọn không tồi. . .” Độc Cô Tĩnh chuyển nguyên văn lời Ngưu Hữu Đạo nói.
Sau khi Ngọc Thương nghe xong, như có điều suy nghĩ, vê râu tự lẩm bẩm: “Người trong thiên hạ, mọi sự trên đời, ai cũng đáng nể, ai cũng đáng kính. . .” Vừa cười vừa lắc đầu liên tục, “Người này có chút thú vị, đích thật là người thông minh, ngươi cảm thấy ý kiến của hắn thế nào?”
Độc Cô Tĩnh trầm ngâm nói: “Đệ tử cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý.”
Ngọc Thương đi lui đi tới quanh quẩn trong phòng, vừa dạo bước vừa từ từ nói: “Người trẻ tuổi đầu óc đúng là linh hoạt a, ngược lại là chúng ta hơi có vẻ cổ hủ rồi. Đúng vậy a, quan hệ song phương nếu đã đi tới tình trạng này, chưa hẳn sẽ muốn đấu cái ngươi chết ta sống, gặp được cơ hội thích hợp, vì cái gì không thể hợp tác chứ? Đối với tất cả mọi người cũng có chỗ tốt.”
Độc Cô Tĩnh thử hỏi: “Sư phụ, ý của ngài là, đáp ứng thành lập con đường liên hệ trực tiếp với hắn sao?”
Ngọc Thương dừng bước, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài nói: “Nói cho cùng, hắn đây là muốn ổn định chúng ta! Bất quá xét từ một cái góc độ khác mà nói, hắn cũng đích thật là người trẻ tuổi có bản lĩnh, kẻ ngu xuẩn là không có tư cách hợp tác với chúng ta. . . Song phương thành lập con đường liên hệ trực tiếp, tựa hồ cũng không có gì hại gì chúng ta, ngươi thấy có đúng không?” Quay đầu lại nhìn về phía Độc Cô Tĩnh.
Độc Cô Tĩnh gật đầu: “Vâng, đệ tử sẽ đi an bài!”
Ngọc Thương: