Chương 388: Kẻ vọng động, giết!
Edit: Luna Huang
Xem thư xong, Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, thật sự là của Ngưu Hữu Đạo gửi ư? Ngưu Hữu Đạo buộc được Hiểu Nguyệt cho hứa hẹn, thật sự không tìm hắn gây phiền phức nữa ư?
“Tiên sinh, thật sự là của Ngưu Hữu Đạo gửi sao?” Cả người bẩn thỉu Hồng Tụ lên tiếng hỏi.
“Các ngươi tự xem đi.” Lệnh Hồ Thu suy nghĩ xuất thần, tiện tay đưa bức thư cho các nàng tự xem.
Hai nữ nhận lấy, cấp tốc chụm đầu lại cùng xem, sau khi xem xong, hai người ngẩng mặt nhìn nhau.
Hồng Tụ lại hoài nghi hỏi, “Phía trên có thể buông tha chúng ta thật sao?”
“Không biết, có chết cũng muốn chết cho có thể diện chút, đi, trước tiên đi tìm một nơi tắm rửa cho sạch sẽ cái đã.” Lệnh Hồ Thu buông tiếng thở dài, đổ từ trong phong thư ra một tấm ngân phiếu, trị giá 100 kim tệ.
Người viết thư hiển nhiên đã liệu đến việc, đồ vật trên người bọn hắn đã bị vơ vét sạch, cũng không có khả năng lấy về được, mặc dù tiền không nhiều, nhưng lại chân chính là có lòng.
Một nam hai nữ, quần áo tả tơi, chân trần bước đi.
Sau khi trời tối hẳn, ba người cũng đã tắm rửa thay đổi y phục xong, đang ngồi ở một gian khách sạn dùng cơm.
Mặc kệ lời Ngưu Hữu Đạo nói là thật hay giả, trong lòng ba người đều rõ ràng, nếu Hiểu Nguyệt các thật sự muốn tìm bọn hắn gây phiền toái, bằng tình huống tứ cố vô thân* của ba người trước mắt, cũng chạy không thoát. (* bốn bề không chỗ nương thân)
Mấy tháng không có được ăn uống no đủ qua, sau khi ăn uống no nê về sau, ba người trở về phòng, vừa đẩy cửa ra, liền sợ hãi cả kinh, nhìn thấy bên cửa sổ có một người được trùm trong đấu bồng đen, đứng ở đó đưa lưng về phía bọn hắn.
Trong nháy mắt ba người cảnh giác cao độ lên, đề phòng người ở trong phòng.
“Vào đi!” Người áo đen phát ra giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Thanh âm này, ba người đều đã nghe qua, ý thức được là ai tới, từng người tiếng lòng căng thẳng, khẩn trương.
Ba người muốn chạy trốn, nhưng bàn chân nặng nề, cuối cùng từng người từ từ tiến vào trong phòng.
Vừa đóng cửa cái, người áo đen liền chậm rãi nói: “Từ nay về sau, ba người các ngươi không có quan hệ gì với chúng ta nữa, không muốn tìm cái chết, thì chuyện gì không nên nhớ, đều quên hết cho ta, lúc này coi như là các ngươi mạng lớn, tự giải quyết cho tốt đi!”
Cứ như vậy, chỉ nói mấy câu, dứt lời, người cũng nhảy lên cửa sổ vút ra ngoài, biến mất giống như quỷ mị vậy.
Ba người đứng im thật lâu không động đậy, một hồi lâu sau, mới dần dần từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh lại.
Hồng Tụ đốt ngọn đèn sáng lên, Nguyệt Điệp bọn hắn đã không còn, lúc ra khỏi lao ngục, trên người còn sót lại mỗi một bộ y phục rách rưới.
Hồng Phất thì cấp tốc đi đóng cửa sổ lại.
Ánh đèn chiếu sáng mặt mũi ba người, y nguyên vẫn còn vẻ sợ hãi.
Hồng Phất phá vỡ trầm tĩnh, “Tiên sinh, xem ra những gì Ngưu Hữu Đạo nói trên thư đều là thật.”
Bọn hắn rất rõ ràng, người đã thoát ly khỏi tổ chức mà còn có thể sống sót, thật sự là hiếm càng thêm hiếm, không có nguyên nhân đặc thù gì mà nói, thì đó là chuyện không thể nào.
Lệnh Hồ Thu từ từ đi đến bên cạnh ngọn đèn, ngồi xuống, lại lấy ra lá thư Ngưu Hữu Đạo gửi, lần nữa xem xét.
Xem lại lần nữa, sau khi biết nội dung trong thư là thật, trong lòng chân chính là dâng lên đủ loại cảm giác.
Ở trong lao, hắn chết sống không chịu khai ra, là biết mình đã không còn đường sống, có chết cũng phải kéo Ngưu Hữu Đạo theo.
Hắn càng hận hơn nữa, chính là tên Ngưu Hữu Đạo súc sinh kia thế mà ngay cả nữ nhân của hắn cũng đụng, cơn tức này là hắn thật sự không thể nào nuốt trôi, cũng là nguyên nhân giúp hắn chèo chống được đến chết sống cũng không khai.
Vậy mà, lúc này, giờ khắc này, khi hắn nhìn thấy lá thư này, mới biết đâu là tình chân ý thiết, mới biết Ngưu Hữu Đạo là thật tâm muốn bảo đảm tính mạng cho hắn, bằng không hắn đã không có bất kỳ giá trị gì, bất kể như thế nào Ngưu Hữu Đạo cũng không cần tự tìm phiền phức cho bản thân làm gì, bây giờ chẳng những ‘vớt’ hắn ra lao, còn giải quyết Hiểu Nguyệt các giúp hắn, có thể thấy được là rất dụng tâm.
Lúc này hắn mới chân chính bình tĩnh xem lại câu nói ở trên thư kia, “Huynh muốn làm hại đệ, đệ phải cư xử như thế nào đây?”
Tỉnh táo hồi tưởng lại, là do bên này muốn khai thác thủ đoạn sắc dụ để hại Ngưu Hữu Đạo, bởi vậy mới khiến cho Hồng Tụ, Hồng Phất chịu nhục, người ta cũng chỉ là vì bảo mệnh, mới gặp dịp thì chơi mà thôi.
Bức thư này, hiệu quả phi phàm, chân chính khiến cho oán khí trong lòng hắn tiêu tan thành mây khói, rốt cuộc không dậy nổi suy nghĩ muốn trả thù nữa, đưa tay để lá thư này lên trên ngọn đèn, đốt, nhìn xem bức thư dần dần hóa thành tro tàn, cười khổ nói: “Hết thảy đều đã đi qua.”
Hắn chân chính đã buông xuống, nhưng hai nữ thì nghĩ tới tình cảnh chịu nhục ngày hôm đó, ngẫm lại vẫn là kinh, vẫn xấu hổ lẫn giận dữ khó nhịn được.
Hồng Phất hơi cắn môi, hỏi: “Tiên sinh, cứ buông tha Ngưu Hữu Đạo như vậy sao?”
Lệnh Hồ Thu hỏi lại: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngay cả phía trên đều không thể bắt hắn lưu lại Tề quốc, ngay cả phía trên cũng không thể làm gì được hắn, bên cạnh hắn có rất nhiều người hộ vệ, chỉ bằng ba người chúng ta, thì làm gì được đây? Chỉ sợ ngay cả đến gần người hắn cũng không được nữa là, lại cứng rắn dây dưa, tên đó ngay cả Yến sứ cũng dám giết, còn nhớ rõ Côn Lâm Thụ không? Bức hắn xem, hắn cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay gì.”
Hai nữ ảm đạm, ngẫm lại đúng thật là vậy, muốn báo thù Ngưu Hữu Đạo, cũng không dễ dàng như vậy, lúc có thể mượn thế lực Hiểu Nguyệt các còn không thể làm gì người ta, hiện tại không có thế lực gì, còn muốn động Ngưu Hữu Đạo, cơ bản là không có hi vọng gì nữa rồi.
Hồng Tụ: “Tiên sinh, bây giờ, chúng ta nên đi đâu?”
Lệnh Hồ Thu yên lặng rất lâu sau, mới chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm ngọn đèn, từ từ nói: “Cũng coi như là đã được giải thoát rồi, tự do. . . Ở tiền trang chúng ta còn có chút để dành, không đi làm tán tu nữa, chúng ta đi con đường riêng của mình, khai sơn lập phái! Ngưu Hữu Đạo có thể làm được, ta không tin là chúng ta lại không thể làm được. . .”
. . . . . .
Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh đứng ở dưới mái hiên, yên lặng chờ.
Cửa mở, sau khi tắm xong, Ngọc Thương đi ra, đứng ở trên bậc thềm nhìn ra bầu trời đêm trăng sáng phía tinh không.
Độc Cô Tĩnh nói: “Sư phụ, Lệnh Hồ Thu đã được thả.”
Hiện tại Ngọc Thương không có hứng thú với Lệnh Hồ Thu, hỏi: “Người chung quanh đây đều đã dời đi sạch chưa?”
Độc Cô Tĩnh nói: “Bốn phía đã không còn ai, chung quanh có người trấn giữ, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới gần.”
Ngọc Thương lúc này mới bước xuống bậc thềm, đi tới trước một cái vạc chứa đầy nước, lần nữa ngẩng đầu lên ngắm trăng, rồi từ từ đi vòng quanh vạc nước, tựa hồ như đang tìm cái góc độ phù hợp.
Đợi một lúc sau chợt đứng yên, lần nữa ngắm nhìn bốn phía, xác nhận không có người nào về sau, mới lấy từ trong tay áo ra tấm gương đồng kia, mặt kính hứng ánh trăng trên không, mặt sau hướng vào vạc nước.
Độc Cô Tĩnh có chút không rõ