Chương 392: Phàm phu tục tử dữ dội
Edit: Luna Huang
Sóng xung kích cuồng bạo, đường hẻm trong núi đã bị sụt lở một mảng, không ít người bị nổ máu thịt be bét, tàn chi chân gãy bay lên rớt xuống, phần lớn người đã bị mất mạng tại chỗ.
Số lượng thuốc nổ sài không nhỏ, đều là số lượng Viên Cương chuẩn bị theo yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo, lúc trước muốn tạo rối loạn ở Tề kinh, nhưng sau đó hồi lại, không có phát huy được tác dụng, lúc này đây được hắn dùng toàn bộ ở nơi này, chỉ vì muốn cho mục tiêu một kích trí mạng.
Khí nổ cuồng bạo, đất đá văng ào ào, tay cụt chân gãy, xe ngựa thành gỗ vụn, còn có da thịt máu tươi, nhao nhao rơi xuống đất.
“A…!” Có người ngã trên mặt đất, có người ôm chân cụt, bắp chân đẫm máu kêu rên.
Có người trong bụi đất phát ra tiếng rên thống khổ, rút cây đinh sắt nổ cắm vào trên người ra.
Viên Cương bỏ thêm mấy thứ như đinh sắt các loại vào trong thuốc nổ, nhằm tăng thêm sát thương, cùng là vì muốn cho mục tiêu một kích trí mạng.
Ngay cả Đạo gia đều mấy lần nói nhân vật này rất nguy hiểm, Viên Cương đã động sát tâm, cũng xuống tay độc ác!
Tập kích, mai phục, thừa cơ mục tiêu không để ý tập kích, khiến cho mục tiêu trở tay không kịp, đa số người cơ bản đều không kịp phản ứng, bị nổ cho người ngã ngựa đổ.
Trong tro bụi của vụ nổ, người bị nổ chết tại chỗ không nói, những người bị nổ bay lên trời rơi xuống đất chóng mặt, còn chưa kịp bò dậy, mặc kệ thương thế ra sao, chỉ cần còn có thể động đậy, những người này liền bị mũi tên bắn tới.
Từ Thanh Sơn quận chuyển tới được chừng 50 bộ Cửu Tử Liên Hoàn Nỏ, Viên Cương tập trung toàn bộ cho lần hành động này, những mũi tên nỏ được đặc chế này, có lực xuyên thấu không phải cung tiễn phổ thông là có thể so bằng.
Có người gồng thân thể, vừa muốn ngổm dậy, liền bị mấy mũi tên nỏ găm vào lại trên mặt đất.
Có người vừa xoay người, một mũi tên thép giống như cây châm dài “phịch” một tiếng, trực tiếp xuyên qua đầu lâu, mắt trợn tròn ngã xuống.
Có hai người lật xác chiến mã ra, phóng lên cao thoát khỏi đám khí bụi của vụ nộ, liền mau chóng có mũi tên ‘sưu sưu’ bay lên ‘chào hỏi’, còn những người khác thì trên cơ bản đều đã ngã xuống trong vòng tập kích này.
Hai người phóng lên trời cũng bị trận tập kích không hề bình thường này nổ cho mộng, lát sau cũng kịp thời phản ứng phóng lên, cấp tốc thi triển pháp cương hộ thể, chống cự mưa tên bắn tới.
Từng mũi tên như châm dài, độ cứng chắc là không giống với mũi tên thông thường, lực sát thương gây ra ở cự ly ngắn phi thường cường hãn, nhưng lại bị phá cương hộ thể của hai người cứng rắn hãm lại, không đâm vào được cũng không rơi xuống.
Một tên tu sĩ nửa bên người tràn đầy máu tươi, người đang ở trên không trung, đột nhiên lỗ mũi phọt máu, bị đợt tên phóng tới lần sau công phá pháp cương hộ thể, vung kiếm trong tay chém loạn một trận, tiếng kim loại va chạm ‘cách cách’ vang loạn, tia lửa tung tóe, dù ngăn được phía trước nhưng lại không thể ngăn được phía sau, người bị bắn thủng lỗ chổ rơi xuống.
Một tên tu sĩ khác lăng không xoay người, lướt vào trong rừng rậm.
“Đuổi!” Viên Phong la lên, dẫn theo chừng 20 tên ‘thích khách’ mặt bôi bùn người trùm cỏ quay người cùng xông vào trong rừng đuổi theo.
Một đám người y như sói hoang, không để ý địa thế mấp mô với gai cỏ trong núi, không muốn lãng phí thời gian, bưng nỏ chạy theo như sói điên xông vào trong rừng.
Tên tu sĩ kia bay lượn ở trên tán cây, trên mặt đất có một đám người điên cuồng đuổi theo bên cạnh bắn. Một chạy một bầy đuổi, bên đuổi cấp tốc kéo nỏ lắp tên, thay phiên nhau bắn, không cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Một đám người điên cuồng đuổi theo không thả, một đường đuổi theo bắn giết, bình thường tập luyện gian khổ ở trong rừng núi nay đã thể hiện ra tố chất.
Mà ngay lúc Viên Phong dẫn người truy sát, Viên Cương đồng thời xách trảm mã đao xông ra, phóng tới tên tu sĩ vừa rơi xuống đất kia.
Tên tu sĩ kia trên người bị mũi tên cắm vào y như là con nhím, miệng cũng nôn ra máu, lại vẫn huy kiếm nổi giận bổ ra một đạo kiếm khí về phía Viên Cương.
Kiếm khí như một đạo khí lãng vô hình, gào thét vạch phá không khí.
Viên Cương vung đao chém ngang, một tiếng ‘bang’ vang vọng, cứng đối cứng, dựa vào man lực chém vỡ đạo kiếm khí kia.
Trong khí lãng vụ nổ, cỏ lá dùng để ngụy trang nhét trên Viên Cương bị thổi bay, người rơi xuống đất, xoay eo, thuận thế vung tay trảm xuống một đao.
Coong! Tu sĩ kia đưa kiếm cứng rắn chống đỡ một cái, kiếm trong tay liền bị đánh bay, miệng mũi cũng tuôn ra rất nhiều máu tươi, cơ thể cắm đầy tên bị chấn bước lui về phía sau liên tiếp.
Viên Cương đạp mạnh hai chân xuống đất xông tới, hai tay cầm đao, chém ngang một cái, chém ra một chùm huyết vũ.
Tu sĩ kia trong nháy mắt bị cắt thành hai đoạn, ngã xuống đất, Viên Cương cũng không quay đầu nhìn lại, cất bước chạy như bay, xách trảm mã đao vọt vào phiến rừng núi đối diện, như là con báo đi săn, chạy xuyên trong rừng núi, chạy băng băng, mấy nhánh cây chặn đường đều bị hắn cho một đao chém bay.
Hắn sợ đám Viên Phong xảy ra chuyện, khẩn cấp chạy theo.
Chỗ khác trong rừng, có hơn hai mươi người đang lao xuống dốc núi, có mấy người trước tiên xông về phía tên tu sĩ đã chém thành hai nửa, thấy nửa người trên còn đang động đậy liền tiếp tục bắn bồi vào, mấy mũi tên ‘sưu sưu’ găm đầu tu sĩ kia vào mặt đất.
Những người còn lại ra hiệu tay cho nhau, nhanh chóng thanh tra hiện trường, cơ hồ đều là lấy tay giao lưu, rất ít khi nói chuyện, phát hiện tên nào còn nhúc nhích, lập tức bồi thêm một tên lên thẳng trán của đối phương, không lưu tình chút nào.
Sau khi xác nhận đã không còn người sống, thì cấp tốc thanh lý hiện trường, tiến hành nhổ thu hồi mũi tên, cố gắng mang đi hết những mũi tên đã sử dụng, tận lực không lưu lại hiện trường vết tích tác chiến đặc thù của bọn hắn.
Mà tại đoạn đường núi này, hai đầu ra vào, đều có nhân thủ chờ đó, nếu có người qua đường thì chặn lại.
Viên Cương xông vào trong rừng núi, rất mau đã đuổi kịp đám Viên Phong.
Bọn hắn đã mất dấu đối phương, đối phương bay lượn ở trên tán cây, bọn hắn truy kích theo ở dưới đất, trong rừng thế yếu, đã theo không kịp.
Viên Cương vọt tới, song phương không có giao lưu nói năng gì, Viên Phong ra dấu tay, chỉ hướng địch nhân chạy trốn.
‘Vèo’ một tiếng, Viên Cương vọt qua đám người, nhanh như gió, nhắm hướng địch nhân chạy trốn đuổi theo.
Viên Phong giơ tay lên, ra hiệu đám người dừng truy kích, rồi vỗ vỗ cung nỏ trong tay, ra hiệu quay về đường cũ, một đám người mặt mũi bôi trét như dã nhân, người đầy cỏ lập tức quay đầu trở lại tìm kiếm tên nỏ bắn ra, tận lực xóa dấu vết lưu lại. . . . . .
Tu sĩ kia đã xông ra khỏi rừng núi, hạ xuống thảo nguyên, quay đầu lại nhìn, thấy không có người đuổi theo nữa, đoán chừng đám thích khách kia chạy bộ chắc là sẽ không thể nào đuổi kịp mình, bèn chống kiếm xuống đất, mở miệng lớn thở hổn hển, nhìn xem cả người mình dính đầy máu tươi.
Cũng