Chương 393: Đi, chúng ta đi bắt gian!
Edit: Luna Huang
Tu sĩ đang rơi xuống xuống dưới, đạp chân từ từ hạ xuống.
Viên Cương đánh hắn, ngược lại rơi xuống đất trước, hai chân vừa chạm đất, xách đao, đạp mạnh, lần nữa xông về chỗ đối phương đang rơi xuống chém tới.
Tu sĩ đang hạ xuống lỗ mũi có vết máu chảy ra, người còn chưa kịp rơi xuống đất, thấy Viên Cương lần nữa xông đến, hai tay chụm lại, rót hết một thân tu vi, song chưởng đánh ra, hai quả cầu cương khí vô hình bắn ra, hai bên giáp công, bắn về phía Viên Cương.
Viên Cương đạp dất lướt tới, hai tay giao nhau, che đầu, cả người như là viên pháo bắn tới, lấy cơ thể máu thịt va chạm với quả cầu cương khí vô hình.
Ầm! Ầm!
Hai quả cầu cương khí ầm ầm sụp đổ, y phục trên người Viên Cương bị xé rách ‘roẹt xoẹt’ bay tán loạn, lộ ra cơ thể đầy cơ bắp màu đỏ cuồn cuộn, dây buộc tóc cũng bị tháo bung.
Khí lãng trùng kích nhổ bật hết cỏ trong phương viên mấy trượng xung quanh, mặt đất bị quét bay một tầng.
Thế phóng tới bị dừng lại một chút, Viên Cương rơi xuống đất, lần nữa nhảy phóng tới.
Một màn trước mắt khiến tu sĩ kinh hãi, tâm can run rẩy, quái vật gì đây? Không tránh không né, lại lấy cơ thể máu thịt chọi cứng với một kích toàn lực của mình?
Hắn biết tu vi bản thân trước mắt đã bị hao tổn nghiêm trọng, thế nhưng dùng cơ thể máu thịt đi ngạnh kháng một kích của hắn thì không khỏi cũng quá khoa trương đi, quái thai này nhục thân cường hãn đến cỡ nào vậy?
Đã không kịp cho hắn suy nghĩ nhiều nữa, Viên Cương đã đập tới trước mắt, thừa dịp chân hắn chưa kịp đạp đất, xách theo trảm mã đao chỉ còn một nữa lưỡi nhảy lên cao bổ xuống đầu hắn.
Tu sĩ nhanh chóng vung tay, đưa hai tay ra kẹp lấy chuôi đao hắn bổ xuống, hai chân ‘bịch bịch’ rơi xuống đất, dưới áp lực cực mạnh, giống như cọc gỗ vậy, phịch! Hai chân trực tiếp đâm lún vào trong mặt đất, mặt đất vỡ nứt.
Bạch! Viên Cương thuận thế đánh tới, nghiêng người cho một cùi chỏ vào chính giữa ngực tu sĩ.
“Phốc!” Tu sĩ ngửa mặt lên trời cuồng phún ra một ngụm máu tươi, có thể nghe được tiếng xương ngực c-rắc đứt gãy vang giòn, một thân tu vi còn lại cũng không thể chịu nổi cú đánh cực mạnh này, cả người bay ngược ra xa mấy trượng, ngã đập xuống đất quay cuồng.
Viên Cương ngực trần, tóc dài gió thổi phần phật, cơ bắp tráng kiện như thạch điêu, chỉa xéo cây đao gãy, mặt không biểu tình, từ từ bước tới từng bước.
Tu sĩ lảo đảo bò dậy, chân đã vô lực, lại ngã vật xuống đất, cuối cùng giãy dụa lần nữa bò dậy, miệng mũi máu tươi tí tách chảy xuống, quay người lung la lung lay bước đi tới, một tay bụm ngực, ngay cả đi đứng đều đã bất ổn, vẫn còn muốn đào mệnh.
Đột nhiên, chân sau đang bước bị người đá một cước, hai chân mềm nhũn, phù phù quỳ xuống đất, lại muốn đứng lên, thì bị một lưỡi đao đặt ngang trên cổ hắn.
Viên Cương đặt đao trên cổ hắn từ từ bước ra tới trước mặt hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hắn.
Tu sĩ chậm rãi ngẩng đầu, trước mắt là người để trần, thân thể tráng kiện, một đầu tóc dài tung bay theo gió, trông giống như chiến sĩ thời viễn cổ, mặt hắn đầy vẻ cười thảm, hỏi: “Ngươi. . .Ngươi là ai?”
Viên Cương lạnh lùng nói: “Thiệu Bình Ba ở đâu? Nói ra, tha cho ngươi một mạng!”
Trước đó tập kích, vừa động thủ cái, hắn liền phát hiện không đúng, phe hộ tống xe ngựa tựa hồ chỉ có hai tên tu sĩ, những người khác hình như cũng chỉ là võ sĩ bình thường, vừa đối mặt liền bị bên này đánh cho không có sức hoàn thủ. Cái này rất không bình thường, Thiệu Bình Ba có thể nói là nhân vật số một của Bắc Châu, đi tới một chỗ như này, bên người làm sao chỉ có mỗi hai tên tu sĩ bảo hộ được?
Hắn lập tức ý thức được, có khả năng mình đã vồ hụt, trúng kế ve sầu thoát xác của người ta.
Tu sĩ cười thảm ha ha nói: “Thiệu Bình Ba đã sớm đi mấy ngày trước rồi.”
Viên Cương: “Ta hỏi ngươi, người ở đâu?”
Tu sĩ than thở lắc đầu: “Đến Tề quốc này, hành tung của hắn lúc nào cũng biến hóa, người biết rõ ràng nhất chỉ có bản thân hắn, những người khác là không ai biết. Ta cũng là trước khi xuất phát hôm nay mới được biết là hắn đã sớm đi, ta thật sự không biết hắn ở đâu. Huynh đệ, ta và ngươi không thù không oán, ta ở đây còn có chút tiền, ngươi cầm lấy, giơ cao đánh khẽ tha ta một mạng được không?” Nói rồi đưa tay vào trong tay áo móc ra một mớ tiền giấy có giá trị khác nhau.
Viên Cương đưa tay, bắt lấy mớ tiền giấy trong tay hắn, chỉ thản nhiên nhìn qua một chút, lại lạnh lùng nhìn tu sĩ ở trước mặt.
Tu sĩ hầu kết run run nói: “Huynh đệ, nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, ở trong tiền trang ta còn gửi một chút tiền, chúng ta cho nhau cái biện pháp giao dịch, được không?”
Viên Cương lấy cây đao đặt trên cổ hắn ra, lách qua hắn bước đi.
Tu sĩ quay đầu nhìn lại, thấy hắn đi thật, chống tay chống đất, cố sức bò lên.
Cất bước đi ra một khoảng cách với người kia đột nhiên Viên Cương dùng mũi chân móc lên một cái, nửa lưỡi đao gãy nằm trên mặt đất bay lên.
Coong! Một tiếng sắt thép va chạm vang lên chói tai.
Viên Cương xoay người vung tay chém mạnh thân đao, nửa cây đao vừa bắn lên bị đánh bay.
Một nửa thân đao hóa thành một tia sáng, xẹt qua, chui vào từ phía sau lưng tu sĩ kia, lại ‘phốc’ một tiếng, chui ra trước ngực, mang theo một chùm huyết hoa.
Tu sĩ trừng lớn hai mắt, khụy xuống đất, té nhào xuống đồng cỏ, co quắp.
Viên Cương cũng không quay đầu lại, xách nửa thanh trảm mã đao nhanh chân bước đi, nắng chiều chiếu nghiêng, cơ bắp nhuộm một màu vàng rực, một đầu tóc dài đen nhánh tung bay theo gió, phiêu diêu theo chiều cơn sóng cỏ trên mặt đất.
Thời gian dần trôi qua, hắn càng đi càng nhanh, đã bắt đầu chạy, rồi như một con báo rong ruổi phi nhanh.
Gió thổi sóng cỏ lay, vẫn không che giấu được vết tích hắn đã đi qua lúc đuổi theo, thuận theo dấu vết này, một đường chạy trở về, dưới ánh tà dương.
Chạy về tới chỗ ngọn núi cũ kia, chui vào trong rừng, lúc gần đi tới đường chính, thì gặp được đám Viên Phong.
Thấy áo trên người hắn không còn, cây đao trong tay cũng chỉ còn lại một nửa lưỡi, Viên Phong tiến tới hỏi: “Huynh không sao chứ?”
Viên Cương đập xấp tiền giấy vào lồng ngực hắn.
Viên Phong đưa hai tay bụm ngực, đỡ lấy tiền giấy.
Viên Cương hỏi: “Có thấy mục tiêu không?”
Viên Phong quay đầu gọi một người cầm đầu tóc giả hơi rối tới, nói: ”Thấy trong đám gỗ xe, xử lý sai mục tiêu, là giả.”
Viên Cương: “Đã dọn dẹp hiện trường chưa?”
Viên Phong: “Chỉ có thể xử lý đơn giản, vết tịch vụ nổ quá rõ ràng, trong thời gian ngắn cũng không cách nào phục hồi như cũ hoàn toàn được.”
Viên Cương lập tức bước nhanh chạy tới hiện trường, một đám người cũng lập tức chạy theo.
Viên Cương chạy tới một sườn núi nhìn lại con đường chính một chút, quả thực chỉ có thể xử lý đơn giản, lấp hố lại một chút, vết tích nổ rất mới, nhất thời cũng quả thực không có cách nào xử lý sạch sẽ được.
Một đám người theo Viên Cương nhảy xuống dốc núi, băng qua đường chính, vọt vào một phiến rừng rậm khác.
Mọi người tới một con suối, ngồi xổm xuống nhanh chóng rửa mặt, sau đó