Chương 401: Thật là mãnh sĩ
Editor: Luna Huang
Mà cũng đúng như lời hắn nói vậy, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng đường lui cho Tô Chiếu rồi, một khi có chuyện, có thể tận lực giúp cho Tô Chiếu tránh gặp phải nguy hiểm về tính mạng, cho nên có một số bí mật can hệ rất lớn, hắn sẽ không để cho Tô Chiếu dính dáng đến, ngược lại Tần Miên thì càng biết được nhiều hơn, nhìn tựa như là hắn trọng dụng Tần Miên hơn vậy.
Mà chỉ cần Tần Miên lập được công lao, có hắn ở phía sau chiếu cố, Tô Chiếu tự nhiên cũng sẽ được nhờ theo.
Thế nhưng, dù có làm gì Tô Chiếu cũng ngàn vạn lần không nên phản bội, chạy trốn, phản bội Hiểu Nguyệt các thì tính chất nó khác rồi.
Phản bội, chạy trốn! Đó chính là phản đồ a!
Thành phản đồ thì dù là ai cũng không thể bảo vệ được nàng, bằng không hắn sẽ không có cách nào bàn giao với các chủ, cũng không có cách nào bàn giao với những người khác, với mọi người từ trên xuống dưới.
Biến thành phản đồ, liền ngay cả các chủ cũng không thể bảo vệ được a!
Mà đối với hai sư đồ bọn hắn, các chủ cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hắn cũng bảo đảm với các chủ, là sẽ không để phát sinh ra chuyện gì khác, nếu thật sự phát sinh chuyện, thì đích thân hắn sẽ tự ra tay giải quyết.
Không nghĩ tới, kết quả mọi chuyện thật lại tới mức độ này, bây giờ hắn nhất định phải cho các chủ một cái công đạo, nhất định phải cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới một cái công đạo!
Cho nên, hắn đích thân đuổi tới.
Tô Chiếu răng ngà cắn môi, thần sắc có mấy phần ảm đạm, minh bạch ý tứ trong lời nói của sư phụ, đối với phản đồ, Hiểu Nguyệt các sẽ không tiếc trả giá lớn cũng muốn diệt trừ, tuyệt đối sẽ không để tiền lệ này được mở ra, bằng không sẽ không có cách nào chấn nhiếp được những người khác, bằng không sẽ tạo thành hậu hoạn vô cùng vô tận cho toàn bộ Hiểu Nguyệt các!
Nàng nhìn về phía Viên Cương, rồi lại quay sang người có râu, nói “Sư phụ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, chỉ cần ngài thả cho huynh ấy một con đường sống, còn con sẽ tùy ý ngài xử trí!”
Viên Cương mãnh liệt quay đầu qua, nhìn nàng nói, “Không cần đâu!”
Người có râu giọng căm hận nói: “Ngươi còn muốn bảo đảm hắn? Hắn cần ngươi bảo đảm sao? Ngưu Hữu Đạo đã sớm tính đường lui cho hắn tốt rồi, người lần này tổ chức muốn thanh lý, chính là ngươi, hắn muốn đi không ai cản hắn, phía trên cũng đã bàn giao, buông tha hắn. Ngưu Hữu Đạo đã sớm cho hắn một tấm bùa hộ thân, chẳng lẽ hắn không có nói cho ngươi biết sao? Ngươi đần độn chạy theo hắn làm gì, thiên hạ rộng lớn như vậy, nam nhân như thế nào chẳng có? Vì một tên nam nhân lừa gạt, ngay cả mạng ngươi cũng không cần, đáng giá không?”
Vừa nghe được những lời này, Viên Cương ngẩn ra, Đạo gia thế mà đã chuẩn bị đường lui cho hắn rồi?
Trong lúc nhất thời, tâm tình của hắn hết sức phức tạp.
Hắn cũng chỉ là từ miệng Tô Chiếu mới biết được cao tầng Hiểu Nguyệt các hạ pháp chỉ, không cho phép vọng động Ngưu Hữu Đạo mà thôi, không nghĩ tới còn có cả hắn nữa.
Bất quá hắn tin lời đối phương nói, hắn hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo làm như vậy, hắn không có chút nào ngoài ý muốn, biết Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn có khả năng làm được như vậy, hắn gặp phải mưa gió, Đạo gia sẽ đứng ra giúp hắn đối kháng.
Tô Chiếu cũng sững sờ nhìn về phía Viên Cương.
Viên Cương quay đầu qua, nhìn nàng nói, “Ta không biết chuyện này.”
Tô Chiếu cười, gật đầu “ừ” một tiếng, không có lý do gì không tin cả.
Viên Cương tự trách: “Là ta đã liên lụy ngươi.”
Tô Chiếu hiểu ý hắn muốn nói, là nếu sớm biết trước như vậy, hắn thật sự sẽ không dẫn nàng chạy trốn, một mình hắn chạy là được rồi, kể từ đó, hai người cũng sẽ không có phiền toái gì lớn, bây giờ hắn hại nàng trở thành phản đồ của Hiểu Nguyệt các.
Giày vò lâu như vậy, hóa ra lần đào vong này hoàn toàn không cần thiết!
Có điều Tô Chiếu vẫn cười, lắc đầu, biểu thị không sao cả.
Thấy vậy, người có râu kém chút tức giận đến thổ huyết, xem như đã biết được cái gì gọi là ‘nữ nhi lớn là con người ta’, xem như đã biết cái gì gọi là ‘có chết cũng không hối cải’, quanh thân bắt đầu có khí cơ xoay tròn, ẩn ẩn như có lốc xoáy xuất hiện.
Viên Cương cấp tốc hoành đao, chắn ngang ở trước người Tô Chiếu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Tam Hống Đao sáng lấp lóe, cảnh giác đối phương cao độ.
Người có râu nghiêng nghiêng mũi kiếm chỉ vào hắn, “Chúng ta thanh lý môn hộ, không có chuyện của ngươi, không muốn bị ta ngộ thương, thì cút ngay lập tức!”
Tô Chiếu gấp, túm Viên Cương kéo lại, “Ông ấy là bá phụ của muội, muội không có việc gì, huynh đi mau!”
Viên Cương không để ý tới, nhìn chằm chằm người có râu, nói “Muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho nàng?”
Người có râu nhìn chằm chằm Tô Chiếu, gằn từng chữ: “Là phản đồ chỉ có một con đường chết!”
Viên Cương đột nhiên vung mạnh cánh tay, hất tay Tô Chiếu đang lôi kéo ra, ‘soat’ một tiếng, liền xông tới, bộc phát hết toàn lực, xách đao nhảy bắn về phía người có râu, ngang nhiên chủ động xuất kích!
“Đừng!” Tô Chiếu kinh hồn thét lên, bởi vì nàng biết rõ, Viên Cương không thể nào là đối thủ của đối phương được.
Người có râu hừ lạnh một tiếng, chợt đất cát dưới chân xuất hiện gợn sóng, một vòng khí lực hình cầu từ trong cơ thể hắn mở rộng ra, giống như một cái lồng trong suốt, bao quanh hắn, chính là cương khí hộ thể.
Hắn căn bản không có coi Viên Cương ra gì, khinh thường đứng yên đó, động cũng chẳng thèm động một cái.
“Gao ồ!”
Một tiếng hổ gầm mãnh liệt đột nhiên từ công kích mạnh mẽ của Tam Hống Đao phát ra, có chút khiến người ta hoảng hồn, làm cho người ta cảm thấy giống như có con mãnh hổ thật sự đang gầm thét ở bên người vậy.
Viên Cương vọt tới, nhảy lên, lăng không cuồng bổ xuống một đao.
Hắn vẫn là lần đầu tiền dùng Tam Hống Đao bổ ra được tiếng hổ gầm này, có thể thấy được tốc độ lần xuất thủ này nhanh như thế nào, cường độ mạnh mẽ như thế nào, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thân đao như một vệt sáng quét tới, khí thế kinh người.
Hảo đao! Người có râu thầm khen trong bụng một tiếng, ánh mắt rơi vào trên thanh đao, nhìn ra được, thanh đao này cũng không phải là vật phàm, cũng nhìn ra được, Viên Cương cũng rất dũng mãnh phi phàm.
Ầm!
Một tiếng bạo nổ, cương khí hộ thể của người có râu trong nháy mắt bị một đao công phá.
Đồng thời bị công phá còn có vẻ bình tĩnh tự tin của người có râu nữa, sắc mặt hắn đột nhiên biến hóa, không nghĩ tới tên phàm phu tục tử này không chỉ có thể dựa vào hai cái đùi chạy nhanh trên cát, lại còn có thể một đao công phá pháp cương hộ thể của hắn.
Tô Chiếu đã rút kiếm cầm trên tay, chuẩn bị vọt tới giúp một tay cũng kinh ngạc, đồng dạng cũng không nghĩ tới, công kích của Viên Cương lại có uy lực cường hãn như vậy.
Nàng biết rất rõ ràng người có râu có thực lực gì, thật sự không nghĩ tới Viên Cương có thể phá được phòng ngự của người có râu.
Trước đó, nàng chỉ biết Viên Cương có khí lực lớn, có thể lực tốt mà thôi, một màn trước mắt này là nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Khí lãng vụ nổ thổi cát trên mặt đất bay mù mịt ra bốn phương tám hướng.
Dáng vẻ bình tĩnh còn có ý khinh thường của người có râu rốt cục đã không còn, mắt thấy một đao sắp sửa cuồng bổ xuống đầu mình, đâu còn có thể bình tĩnh được nữa.
Xoẹt! Trong tay chợt có hàn quang lóe lên, mau lẹ như mị ảnh, đưa bảo kiếm lên chắn ngang trên đỉnh đầu.
Keng…! Một tiếng kim loại va chạm chấn động vang vọng.
Dù ngăn được thế đao bổ xuống, nhưng bảo kiếm cũng bị đè chìm xuống mấy phần, kém chút hạ đến sát đầu của người có râu.
Người có râu lần nữa kinh hãi, không phải pháp lực, mà là man lực*, mới vừa rồi hắn còn tưởng Viên Cương là tên ‘giả heo ăn thịt hổ’, tưởng rằng Viên Cương giả đò ẩn giấu thân phận