Chương 402: Núi sa hạt
Edit: Luna Huang
Đầu tiên là hai cái càng to lớn xuyên phá mặt cát sa mạc, tiếp theo là cái đầu lâu sa hạt to lớn dữ tợn ủi lớp cát lên, thân thể cao lớn gạt đẩy leo ra, kéo theo một cái đuôi to như cây cột lớn, phần gai độc ở cuối đuôi cùng hai cái càng đều có màu vàng óng.
Thứ ‘đồ chơi’ này nằm bò trên sa mạc trông giống như một ngọn núi nhỏ vậy, thân dài không tính cái đuôi ra cũng phải hơn 10 trượng (~33,3 mét), những con sa hạt lớn như con nghé ở bên cạnh kia mà cùng so với con này, tức thì trông bé tẻo teo.
Nữ nhân giật mình nói: “Có sa hạt lớn như vậy ư?”
Nam nhân nhìn chằm chằm nó, nói: “Có truyền ngôn nói trong vùng sa mạc này có một con hạt hoàng với một hạt hậu, nghe nói hạt hậu trường kỳ ở sâu dưới mặt đất, từ trước tới giờ không có lộ diện, chỉ phụ trách sinh sản, hình thể của nó phi thường khổng lồ, nghe nói lớn hơn cả hạt hoàng nữa, cụ thể lớn nhỏ như thế nào thì không ai biết được. Nhìn kích thước của con này, ngược lại trông tương xứng với hạt hoàng trong truyền thuyết, hẳn là hạt hoàng được nói đến đi.”
Đang khi nói chuyện, cái thứ gọi là hạt hoàng kia đã ‘ầm ầm’ chạy đi, chân dài cẳng dài, động tác cũng mau lẹ, tùy tiện vọt một cái thôi khoảng cách di chuyển đã không phải sa hạt bình thường có thể so, như một ngọn núi nhỏ đang cấp tốc di chuyển trong sa mạc, rất nhiều sa hạt chung quanh bị nó đụng ngã, đụng bay, lưu lại một vệt đường chạy hết sức rõ ràng.
Lại nhìn bốn phía, những chỗ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khắp nơi đều là sa hạt đang chạy như bay, cùng vọt về một cái phương hướng.
“Có lẽ không phải là săn thức ăn a, chứ con mồi nào lại có thể kích thích khẩu vị con hạt hoàng lớn như vậy chạy ra săn đây?” Nam nhân hơi lắc đầu phán đoán, rồi nhìn về phía nữ nhân nói: “Tướng công, đi xem thử một chút không?”
Nữ nhân gật đầu: “Ừ, đi mở rộng tầm mắt xem!”
Nam nhân phất tay chỉ một cái, phi cầm xinh đẹp lập tức vỗ cánh bay theo, đuổi theo hướng hạt hoàng đang chạy.
Sau khi đuổi kịp con hạt hoàng đang chạy dưới đất, thì tiếp tục bay về hướng bầy sa hạt đang tập trung chạy tới, muốn nhanh chóng bay tới xem coi rốt cuộc là chuyện gì.
Trên đường bay, còn có thể nhìn thấy không ít sa hạt có hình thể nhỏ hơn hạt hoàng, nhưng lại lớn hơn sa hạt bình thường nhiều, cũng đang chạy như bay về cùng một phương hướng.
Trong sa mạc, sa hạt tựa hồ giống như bị điên hết vậy, sa hạt từ bốn phương tám hướng kéo đến bên này đông đúc như đại quân, tràng diện trông thật là hùng vĩ, nam nhân đang cưỡi trên phi cầm xinh đẹp càng cảm thấy, điều này tuyệt đối không phải chỉ là săn thức ăn đơn giản như vậy. . . . . .
Nhìn thấy Viên Cương lại tiếp tục không cần mạng vọt tới, người có râu gầm thét: “Làm như ta không dám giết ngươi không bằng? Giết ngươi ở nơi này cũng không có ai biết, là chính ngươi muốn chết, cũng không trách được ta!”
Kiếm trong tay lại quét qua, một đạo kiếm cương lăng lệ loẹt xoẹt bắn ra.
Viên Cương hung hãn không sợ chết vọt tới, hai tay nâng đao, cả người nổi gân xanh, “Gao ồ!” Tam Hống Đao cuồng hống, vạch ra một vệt sáng như một dải lụa cuồng bổ xuống.
Oành!
Kiếm cương bắn tới sụp đổ, Tam Hống Đao cũng bị chấn kêu ‘ông ông’, Viên Cương bị khí lãng cuồng bạo chấn cho trượt lui về sau, tóc dài bay tán loạn.
Người có râu kinh hãi, lần nữa lĩnh giáo một kích bộc phát toàn bộ man lực của Viên Cương, man lực của tên này quả thực là lớn đến đáng sợ!
Đang bị trượt về sau Viên Cương ghìm lại, tiếp tục cất bước vọt tới, xông qua cuồng phong, vọt lên.
“Thằng ngu muốn chết!” Người có râu cười lạnh chửi, kiếm trong tay quét ngang, chém thẳng tay, liên tục chém hai phát, hai tia kiếm cương* lần lượt bắn ra. (*kiếm khí hóa hình)
Oành!
Gao ồ! Một tiếng hổ khiếu vang lên, lần nữa bổ nát một tia kiếm cương.
Viên Cương lần nữa bị đẩy lùi, trước mặt lại có một tia kiếm cương khác bắn đến, đã trở tay không kịp, trong lúc vội vã không có cách nào vung đao đánh trả lần nữa.
Khi đang bị chấn trượt lui, vội hoành đao ra trước người, lật lưỡi đao ngang lại, đưa cánh tay lên đỡ sau thân đao, nghênh đón đạo kiếm cương thứ hai chém tới, cứng rắn chống đỡ một kích!
Oành!
Phốc! Kiếm cương sụp đổ, Viên Cương cũng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài. Người có râu đang muốn vọt tới kết liễu nốt, đột nhiên huy kiếm cuồng bổ về phía bên cạnh, chém giết một đám sa hạt vừa bật nhảy tới, đồng thời vung tay còn lại, đánh bay thêm một đám cũng đang nhào tới chung quanh.
Nhưng sa hạt từ bốn phương tám hướng vẫn điên cuồng phát động tiến công hắn, đánh bay một đám trước mắt, sa hạt từ bốn phương tám hướng vẫn tiếp tục vọt tới, con trước ngã xuống, con sau tiến lên, nhao nhao nhào tới.
Từ bốn phía vọt tới, từ không trung cắn tới, điên cuồng phát động tiến công toàn diện với hắn.
Sa hạt từ bốn phương tám hướng vọt tới cũng chạy về phía chỗ Tô Chiếu đang còn ngã nằm trên mặt cát nôn máu.
Mắt thấy sa hạt quơ quơ cặp càng, dựng gai độc lên vọt tới, Tô Chiếu không còn sức đứng dậy nữa, trên mặt lộ ra nụ cười thảm, chậm rãi nhắm mắt lại chờ chết.
Nhưng mà đàn sa hạt vọt tới trước chân nàng thì bỗng tách ra hai bên, lách qua nàng, tiếp tục phóng về phía trước.
Hai bên đều là tiếng ‘xoàn xoạt’ của sa hạt chạy qua, Tô Chiếu từ từ mở hai mắt ra, nhìn thấy sa hạt kết quần kết đội chạy qua bên cạnh, lại chẳng mảy may đụng đến nàng, khiến nàng có chút kinh ngạc, không biết vì sao bọn sa hạt này lại không động mình.
Thật tình không biết, nàng nằm trên lưng Viên Cương chạy lâu như vậy, trên người đã dính đầy mùi của Viên Cương, đây mới chính là nguyên nhân giúp nàng tránh thoát một kiếp.
Nằm ở trong đàn sa hạt đang chạy, nhìn sa hạt chạy điên cuồng qua hai bên người, loại thể nghiệm này thật đúng là trước giờ nàng chưa từng có trải nghiệm qua, Tô Chiếu gian nan ngẩng đầu, lại vô lực, nghệch cổ ra nằm trên đất cát, thoi thóp, miệng mũi thỉnh thoảng có máu tươi tuôn ra.
Nàng bị thương rất nặng, trước đó bị vây ở trong xoáy cát không phân rõ đâu là đông nam tây bắc, khả năng nghe nhìn cũng bị đảo loạn, đợi cho đến khi đạo kiếm cương kia bổ tới, nàng đã không kịp phản ứng, không có cách nào kịp thời chống cự trực diện.
Trước đó nàng mang theo Viên Cương bay lượn trong sa mạc, pháp lực cũng đã bị tiêu hao không ít, đợi đến lúc ở trong xoáy cát chống cự lại một kích kia, đã vội vàng, lại bị hụt pháp lực nữa, trong nháy mắt nàng bị đạo kiếm cương kia đánh trọng thương!
Pháp lực của nàng không phải Viên Cương có thể so sánh, nhưng trình độ cứng cỏi của cơ thể Viên Cương cũng không phải nàng có thể so sánh.
“Phi!” Phun ra một miệng bọt máu, Viên Cương xoay người bò dậy, thấy sa hạt xông về phía Tô Chiếu đang ngã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hắn lập tức chạy tới.
Từ trong đại quân sa hạt vọt đến, nhìn thấy Tô Chiếu nằm trong lớp cát thở thoi thóp, Viên Cương khẽ thở ra một hơi, quỳ một gối xuống bên người nàng, trong âm thanh ầm ầm của sa hạt chạy, lớn tiếng hỏi: “Ngươi sao rồi?”
“Khụ khụ!” Tô Chiếu ho khụ khụ, trong miệng tuôn ra huyết thủy, mắt suy yếu mở hi hí, đã nói không ra lời.
Nhưng trên mặt lại có ý cười nhàn nhạt, có chút vui mừng, nam nhân này thật sự là vượt quá dự liệu của nàng, thế mà có thể cứng đối cứng với sư phụ của nàng, tựa hồ còn chịu đòn tốt hơn cả tu sĩ như nàng nữa.
Viên Cương đã nhìn ra, Tô Chiếu bị thương rất nặng, quay đầu lại nhìn người có râu đang bị sa hạt ùa lên dây dưa, đã không còn tâm tư cùng đối phương liều mạng nữa, thò tay ra ôm ngang Tô Chiếu, nâng lên.
Mặt mũi