Chương 404: Gió tiếp tục thổi
Edit: Luna Huang
Chuyện xảy ra đột nhiên, chẳng ai ngờ cái đuôi của hạt hoàng to như cây cột thế kia lại linh hoạt đến thế.
“Créc!” Phi cầm đang lao xuống hoảng sợ kêu to, đối diện là cái đuôi to lớn mang theo cuồng phong quất đến, đã không kịp tránh.
“Đi!” Người có râu kinh hô, vừa quát vừa nhảy bắn lên.
Dưới tình thế cấp bách, ba người vội rời khỏi phi cầm, tản ra, lúc này tất cả đều chỉ nghĩ tới bảo mệnh, không ai để ý ai, nhìn khí thế công kích kia, thật sự là muốn lấy mạng người ta mà!
Uỵch! Không trung, huyết vũ bay tán loạn, lông vũ bay múa, phi cầm bị cái đuôi to lớn đập nát giữa trời, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Cái đuôi giống như cột trụ chọc trời quét ngang, sau đó lại vung mạnh, vòng lại, quét về phía người mù lòa không thể nhìn thấy kia.
Hướng mù lòa bay ra chính là hướng hạt hoàng chạy.
Đuôi gai vàng óng, giống như một cây chùy vàng to lớn, lại sắc bén, dưới ánh mặt trời chớp lóe, gào thét đâm tới.
Thính lực của mù lòa cũng không tệ lắm, đã nhận ra nguy hiểm, xoay người phất tay, tung ra một chưởng, muốn mượn lực trên không trung thoát thân.
“Mù lòa!”
Người có râu với người không râu cơ hồ cùng đồng thời kêu la thất thanh, sau khi thoát hiểm, hai người mới ý thức được, loại tình huống này đối với mù lòa không thể nhìn thấy đường mà nói, có bao nhiêu là bất lợi.
Bạch! Gai đuôi vàng óng sắc bén tuỳ tiện phá nát một chưởng cương khí, ‘phốc’ một tiếng, nháy mắt đâm vào lồng ngực của mù lòa, xuyên qua.
“A!” Mù lòa bị treo trên gai độc to lớn, đau đớn gào thét thê lương, tứ chi đung đưa.
Hai cái càng nâng lên, tiếp lấy con mồi trên gai đuôi đưa tới, kẹp lấy, rồi đưa thẳng xuống miệng, bịt lại, trước mắt bao người nhai sống mù lòa, nuốt chửng.
Chuyện xảy ra cơ hồ là trong chớp mắt.
Nam nữ cưỡi phi cầm xinh đẹp bay theo trên không trung, kiến thức lực công kích cùng lực phòng ngự cường hãn của hạt hoàng, nhìn nhau im lặng.
Hạt hoàng vẫn như cũ một mực xông về phía trước, Viên Cương ôm Tô Chiếu quay đầu nhìn lại, người để trần, trên thân thể rắn chắc bết đầy máu, tóc tai rối bù.
Người có râu cùng người không râu đang không ngừng nhảy lên xuống trong bầy sa hạt, tránh né công kích, sắc mặt rất khó coi.
Đối với Hiểu Nguyệt các mà nói, mù lòa chính là bảo bối, thuộc về đối tượng quan trọng cần bảo hộ, bây giờ bởi vì nhiệm vụ lần này, mà bị hao tổn ở nơi đây, hai người trở về thật sự rất khó giao nộp.
May mắn, ra tay giết mù lòa chính là một con hạt hoàng hiếm thấy, chuyện này thuộc về loại chuyện không thể khống chế, ít nhiều vẫn còn có thể giải thích ứng phó được.
Hiện tại, vấn đề là mục tiêu có hạt hoàng bảo hộ, uy lực công kích của hạt hoàng vừa rồi hai người cũng đã kiến thức, mà hai người thân lại ở trong đại quân sa hạt, không có phi cầm để đặt chân, nếu còn tiếp tục dông dài như vậy, một khi bị hao hết pháp lực, hai người cũng sẽ chết mất xác.
Đến lúc đó, đừng nói chi là hạt hoàng, liền đám sa hạt kia cũng có thể giết chết bọn hắn.
Hai người cuối cùng cũng ngừng đuổi theo, chờ đến khi đại quân sa hạt bên dưới rút đi, giống như thủy triều rút vậy, mới phiêu phiêu hạ xuống mặt cát, đưa mắt nhìn chung quanh, lẻ tẻ có mấy con sa hạt vẫn đang còn chạy đuổi theo dải cát bụi do hạt hoàng tạo ra kia, đi xa, hai người không còn cần thiết tiếp tục hao phí pháp lực truy đuổi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mục tiêu chạy đi xa. . . . . .
Tóc tai bù xù, Viên Cương cũng đang quay đầu nhìn lại, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên phía không trung, không biết hai người trên phi cầm xinh đẹp kia có phải là địch nhân hay không, xem cách ăn mặc, thì không giống như mấy người Hiểu Nguyệt các vừa truy sát trước đó.
“Rốt cuộc là người phương nào vậy?” Trên phi cầm xinh đẹp, nữ nhân nhìn chằm chằm Viên Cương đang ôm người ở phía dưới mở miệng hỏi.
Nam nhân cũng đang ngó chừng, bình tĩnh nói: “Không biết, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể khống chế được sa hạt, khống chế được cả hạt hoàng lại càng chưa từng được nghe thấy.”
Nữ nhân hỏi: “Bọn hắn muốn đi đâu?”
Nam nhân: “Không biết.”
Người trong ngực bỗng nhúc nhích, tựa hồ bị cuồng phong lúc chạy nhanh thổi tỉnh lại, Viên Cương cúi đầu nhìn xuống.
Nhìn thấy hai mắt Tô Chiếu đã mở ra, gương mặt ửng hồng, hai mắt linh động, thần thái lạ thường, ánh mắt không còn ảm đạm vô thần như trước đó.
Một màn này làm cho tiếng lòng Viên Cương run lên, loại tình huống này hắn đã từng được chứng kiến, hình như là ‘hồi quang phản chiếu*. (* sự tỉnh táo lại trước khi đi)
Tô Chiếu thấy được đại quân sa hạt đang lao nhanh, nhưng không hiểu mình đang ở trên thứ gì, lại tiến lên nhanh như vậy, rõ ràng Viên Cương đang còn ôm mình, không thấy có động tĩnh gì, không giống như là đang chạy.
Thật sự là thân thể hạt hoàng quá lớn, không ở một khoảng nhất định, dưới tình huống lại không biết rõ, đích xác là có chút không kịp phản ứng.
Nàng nhẹ nhàng hỏi, “Chúng ta đang đi đâu?”
Sự tình nói một hai câu là không rõ hết được, Viên Cương chỉ có thể khích lệ, nói: “Kiên trì thêm một chút nữa, chúng ta đã thoát hiểm, rất nhanh liền có thể tới Vô Biên các.”
“Thoát hiểm rồi sao?” Tô Chiếu chớp chớp đôi mắt sáng, mỉm cười nói: “Thật tốt!”
Đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú hắn, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng lại có vết máu chảy ra.
Viên Cương ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng “A…!”.
Trong sa mạc, một trận động tĩnh ồn ào xôn xao, hạt hoàng bỗng nhiên ngừng chạy, Viên Cương đạp một chân vào chỗ gồ ghề trên giáp xác của hạt hoàng trụ lại, mới không có bị quán tính hất bay đi, tận lực duy trì cơ thể ổn định, giảm bớt đau đớn cho Tô Chiếu.
Hạt hoàng cấp tốc đung đưa đuôi gai, phát ra tiếng ‘ông ông’ kịch liệt.
Đại quân sa hạt đang chạy nhanh cũng khẩn cấp dừng lại, không thể tránh khỏi đụng nhau ngã lăn ra.
Trên không, phi cầm xinh đẹp đang bay phía trước cũng lượn quanh một vòng, rồi cũng quay lại, duy trì khoảng cách an toàn nhất định, bay quanh ở trên không.
Viên Cương ngửa mặt lên trời, lớn tiếng nói: “Có dám hạ xuống nói chuyện?”
Nam nhân trên phi cầm xinh đẹp thi pháp lớn tiếng nói: “Có gì không dám?”
Dứt lời, phi cầm lượn một vòng hạ thấp xuống, lại gần.
Nữ nhân nghiêng đầu nhìn nam nhân một chút, biết nếu hắn dám tiếp cận như vậy, thì không có sợ hạt hoàng.
Nhưng mà phi cầm xinh đẹp kia tựa hồ có chút sợ hạt hoàng, xuống đến độ cao nhất định, liền không còn dám hạ xuống nữa, trong miệng phát ra tiếng kêu “ục ục” ủy khuất.
Nam nhân đưa một tay ra, nâng cánh tay của nữ nhân, lắc mình một cái, rơi xuống, trực tiếp đáp xuống trên người hạt hoàng.
Phi cầm xinh đẹp lập tức như trút được gánh nặng, lần nữa bay lên cao.
Nam nhân cùng nữ nhân đạp chân lên người hạt hoàng, cảm giác giống như giẫm ở trên tảng đá cứng rắn vậy, rồi lại cùng nhìn về phía Viên Cương, dò xét.
Nữ nhân nhìn Tô Chiếu nằm ở trong ngực Viên Cương hơi lâu một chút, sau đó lại lần nữa dò xét nam nhân có thể phách cường tráng, cả người tràn ngập khí tức cuồng dã, giống như bước ra từ thời hoang cổ này.
Viên Cương cũng đang đánh giá hai người, cuối cùng lên tiếng hỏi, “Các ngươi là người Hiểu Nguyệt các?”
Nam nữ lần nữa nhìn nhau, từ trong câu hỏi của đối phương nghe ra được một chút manh mối, nam nhân nói: “Không phải! Người vừa rồi truy sát ngươi là Hiểu Nguyệt các sao?”
Đây là đáp án Viên Cương muốn, bước xuống đỉnh đầu hạt hoàng, ôm Tô Chiếu đi tới trước mặt hai người, nói: