Chương 403: Khống chế hạt hoàng.
Edit: Luna Huang
Người không râu cũng đã nhìn thấy, hai người quay lại nhìn nhau, không biết người đang bay tới là ai, nhưng hai người biết, người đang bay tới này tuyệt đối không đơn giản.
Thông thường, loại phi cầm có hình thể khổng lồ như vậy không phải người bình thường là có thể sử dụng nổi, càng không phải nói đến sử dụng loại phi cầm gọi là “Thải Vân” này nữa, chủng loại này vừa hiếm, giá cả lại càng đắt đỏ.
Mù lòa không nhìn thấy gì cả, đang còn cố ngửi ngửi, nghe ngóng.
Hai người cưỡi trên con phi cầm xinh đẹp hiển nhiên cũng đã chú ý tới phi cầm bên này, cũng bay tới, quan sát mấy người phía bên này một chút, lại lách qua, rồi cũng bay quanh, nhưng giữ một khoảng cách với bên này .
Người không râu nghiêng đầu khẽ hỏi, “Người nào vậy, ngươi biết không?”
Người có râu trầm giọng nói: “Đã thấy qua, là vị nữ tướng công của Vệ quốc kia.”
“A!” Người không râu giật mình, “Nàng ta làm sao từ Vệ quốc lại chạy qua tới tận đây, còn thoải mái như vậy, Vệ quốc không sợ nàng ta xảy ra chuyện gì sao?”
Người có râu nói: “Ngươi chưa nghe nói qua bên người nàng ta có người nào hộ vệ sao? Với thân phận của nàng, lại có thể chạy đến nơi này, tám chín phần mười là tới bái phỏng các chủ Vô Biên các Lam Minh đi!”
Người không râu cấp tốc nhìn về phía nam tử đang đứng cạnh nữ tử ăn mặc giả nam kia, lần nữa giật mình nói: “Đệ nhất cao thủ Đan Bảng Tây Môn Tình Không ư?”
Người có râu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tên bên cạnh nàng chính là người đó, có hắn đi theo hộ vệ, đủ thắng qua thiên quân vạn mã, khắp thiên hạ, người dám động đến chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỗ nào nàng ta cũng có thể đi.”
Người không râu: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không biết bọn hắn có nhúng tay vào hay không nữa?”
Người có râu: “Với thân phận của bọn hắn, chắc hẳn sẽ không vô duyên vô cớ nhúng tay vào chuyện của người khác đâu, chúng ta cứ nhìn tình huống rồi quyết định sau.”
Nam nữ cưỡi trên phi cầm xinh đẹp cũng đang đánh giá tình hình ở phía dưới.
Nữ nhân hiếu kỳ hỏi: “Sa hạt chồng chất thành núi như vậy, là có chuyện gì?”
Nam nhân nhíu mày, lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy qua, ta cũng không biết.” Chợt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía phương xa, thấy thấp thoáng bóng dáng con hạt hoàng khổng lồ kia đang vọt tới.
Nữ nhân ngẩn mắt lên, nhìn về phía con phi cầm đang còn bay quanh trên không trung ở phía bên kia, hỏi: “Ba kẻ kia là ai, phải chăng chuyện này có liên quan đến bọn hắn?”
Nam nhân cũng ngẩn mắt lên, liếc tới, “Không rõ nữa, giữa ban ngày ban mặt ăn mặc lén lén lút lút, còn mang cả mặt nạ, xem ra cũng không phải là hạng người tốt lành gì, chắc là mấy thể loại người không dám lộ ra ngoài ánh sáng ấy. Có thể sử dụng phi cầm, hẳn là người tương đối có lai lịch bối cảnh.”
Trên phi cầm ba người cùng cưỡi, người có râu và người không râu cũng đang ngó về phía chỗ có bão cát cuồn cuộn chạy đến, động tĩnh lớn như vậy, không muốn chú ý tới cũng khó.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ là cái gì về sau, người có râu cùng người không râu nhìn nhau thất thanh la lên, “Hạt hoàng!”
Hai người chân chính là bị chấn kinh, chẳng lẽ tên Viên Cương kia còn có thể triệu hoán cả loại hạt hoàng xưa nay hiếm thấy luôn sao?
“Hạt hoàng? Đâu? Chỗ nào?” Mù lòa nghiêng tai lắng nghe, tinh thần phấn chấn hỏi.
Người không râu đáp, “Phía bên phải đối diện ngươi, ta nói này, ngươi có nhìn thấy được sao?”
Mù lòa: “Ngửi mùi cũng tốt mà.”
Hai người lần nữa nhìn nhau, cũng đúng, để cho mù lòa ghi nhớ lại mùi của nó cũng tốt, lỡ như ngày nào muốn đi tìm hạt hoàng, nói không chừng còn có thể phát huy được tác dụng.
“Vấn đề hiện tại là, nếu như bọn hắn cứ một mực trốn tránh không chịu ra như thế này, mấy con sa hạt từ bốn phương tám hướng sẽ tiếp tục chạy đến tụ tập, làm ra động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có nhiều người kéo tới xem náo nhiệt, không nói tới việc có thể sẽ có người quen của đối phương chạy tới nhúng tay vào hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa, thân phận của chúng ta sẽ rất dễ bị bại lộ.”
Người có râu nhìn chằm chằm vào con hạt hoàng đang cấp tốc chạy đến, càng lúc càng gần, bèn ngưng trọng nói.
Mù lòa nghiêng đầu vểnh tai nghe, người không râu cúi đầu trầm ngâm, cái này đúng thật là phiền phức, hắn cũng mất tâm tư muốn thưởng thức hạt hoàng hiếm thấy kia. . . . . .
Trong lòng ‘núi sa hạt’, Viên Cương cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tựa hồ động tĩnh công kích đã đình chỉ.
Nhưng hiện tại hắn cũng không dám tùy tiện rời khỏi ‘thành lũy’ này, không biết tình huống bên ngoài, không biết đó có phải là kế dụ địch của đối phương hay không?
“Khụ khụ. . .”
Trong ngực, Tô Chiếu lại ho khan, trong miệng phát ra thanh âm rất nhỏ, nỉ non gọi, “Viên Cương. . .”
Núi sa hạt dày đặc sa hạt chồng chất, hiện tại ở bên trong đã không còn nhìn thấy được chút ánh sáng nào, Viên Cương cũng không thấy rõ được tình huống của Tô Chiếu ở trong ngực, có điều vẫn nghe được âm thanh, bèn cúi đầu nói: “Cố nhịn thêm một chút, chờ đến khi sa hạt đến đủ nhiều, đến lúc sư phụ ngươi không tìm được chỗ đặt chân nữa, pháp lực tiêu hao không chịu nổi, tất nhiên sẽ phải rời khỏi, ta sẽ lập tức dẫn ngươi đi chữa thương ngay.”
Tô Chiếu lại thì thào gọi: “Viên Cương.”
Nàng tựa hồ muốn bảo hắn nghe nàng nói.
Viên Cương lập tức đáp lời, “Ngươi nói đi, ta có thể nghe được.”
Tô Chiếu: “Tô Chiếu, chiếu* là minh*, ngụ ý là ‘Bạch’*, viết đảo ngược lại thành tên của muội, Bạch Tô mới chính là tên thật của muội, muội gọi là Bạch Tô, nhớ kỹ, muội gọi là Bạch. . .” Thanh âm phát ra càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng triệt để không có. (* chiếu rọi – * rõ ràng -* minh bạch)
Viên Cương giật mình, quát gọi, “Tô Chiếu! Bạch Tô. . .”
Không có tiếng trả lời, Viên Cương lập tức ngồi xuống, ôm nàng đặt nằm ở trên hai chân của mình, đưa tay ra thăm dò hơi thở của Tô Chiếu, trên cổ còn có mạch đập, nhưng đã rất yếu ớt, Tô Chiếu đã rơi vào hôn mê.
Ở trong tâm trí của hắn, Tô Chiếu là một tu sĩ có thực lực không kém, hẳn là phải chịu đựng tốt hơn hắn mới đúng, hắn cùng người có râu liều mạng mấy hiệp, cùng lắm chỉ bị một chút vết thương nhẹ, cho nên hắn nghĩ rằng, Tô Chiếu chỉ bị một kích, chắc hẳn thương thế cũng sẽ không có nghiêm trọng bao nhiêu.
Hiện tại, mới kinh hãi phát hiện, thương thế của Tô Chiếu còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều, tổn thương tới mức có thể làm cho một người tu sĩ rơi vào hôn mê, thương thế phải nghiêm trọng đến cỡ nào.
Đã đến nước này, hắn không thèm để ý tới bên ngoài có thể là kế dụ địch của đối phương nữa, cũng không đoái hoài tới việc chui ra ngoài có thể sẽ bị nguy hiểm hay không, cứu sống Tô Chiếu mới là quan trọng nhất.
Hắn lại ôm Tô Chiếu đứng dậy, đang tính phát ra tiếng rống, truyền lại tâm tình của mình cho đám sa hạt, để đám sa hạt mở ‘thành lũy phòng ngự’ này ra, cho hắn đi ra ngoài.
Chợt bên ngoài có tiếng ”rào rào’ truyền đến, hắn có thể nghe được âm thanh xao động của rất nhiều con sa hạt.
Có mấy tia sáng từ bên ngoài chui vào, nhờ tia sáng, hắn thấy được hai cái càng to lớn đâm vào trong thành lũy bằng sa hạt này, kích thước của mỗi cái càng bằng rất nhiều sa hạt cộng lại.
Viên Cương nhìn thấy mà giật cả mình, thứ gì đây? Nhìn tựa hồ như cặp càng của một con sa hạt, có sa hạt lớn như vậy sao?
Trước mắt, rất nhiều sa hạt đã bị gạt ra, có một thứ lại chui vào, là một con quái vật khổng lồ.
Mượn nhờ tia sáng chiếu vào, Viên Cương đã thấy rõ, thứ vừa chui vào chính là đầu của một con sa hạt, to như cái nhà, quả thực là khiến hắn giật cả mình.
Mấy tia sáng giống từng luồng ánh sáng, chiếu vào trong