Chương 414: Du thuyết* Tiêu Dao cung ( * Nói thuyết phục)
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi xuất hiện ở bên cạnh hắn, hỏi “Sắp khai chiến rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Với thực lực trước mắt của Thiên Ngọc môn mà nói, ‘ăn’ Nam Châu có chút miễn cưỡng, song chỉ cần có thể nắm được Nam Châu, môn phái Thiên Ngọc môn liền bước vào một loại cấp bậc khác, Bành Hữu Tại sẽ trở thành vị chưởng môn mạnh nhất trong lịch đại chưởng môn Thiên Ngọc môn từ trước tới nay, trừ phi người kế nhiệm có thành tựu lớn hơn, nếu không khó mà vượt qua được công trạng của Bành Hữu Tại, Nam Châu sợ là sẽ bị hậu nhân của Bành gia chiếm cứ dài lâu, đối với Bành Hữu Tại mà nói, công tư đều trọn vẹn đôi đường, là điều bắt buộc hắn phải làm! Mà Nam Châu đối với Thương Triều Tông mà nói, chính là vũ đài lớn hắn phải bước qua để khuếch trương thực lực và leo lên cao hơn. Thiên Ngọc môn không nhịn được, Thương Triều Tông cũng không nhịn được.”
Quản Phương Nghi thở dài: “Chiến hỏa vừa bùng lên, có một số người được như ý nguyện, nhưng lại có không biết bao nhiêu người phải nhà tan cửa nát.”
“Tại loạn thế này đi cảm thán cái đó cũng không có ý nghĩa, đi, đi tới đó xem thử một chút.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ phía doanh trại chế tạo, hai người cùng lướt bay xuống núi.
Dưới núi, gặp đám Viên Phong cưỡi ngựa phi nhanh đến, Ngưu Hữu Đạo hơi đưa tay ra vẫy gọi, muốn hai con ngựa.
Bây giờ số lượng chiến mã trong tay Thương Triều Tông cũng dư dả, nên để lại cho nơi này mấy trăm con, cho người nơi này sử dụng, cái này đối với đám người Viên Cương mà nói, thì còn gì bằng, chủ động yêu cầu quản lý, cho thủ hạ trường kỳ cưỡi ngựa rèn luyện.
Lúc hai người trở mình lên ngựa, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Nguyên Đại Hồ với Cốc Hữu Niên lâu một chút, đối với hai lão đầu thiếu tay cụt chân này, nếu Viên Cương mang về, hắn cũng không có hỏi qua cái gì hết.
Hắn với Quản Phương Nghi chỉ là tiện tay tìm phương tiện thay thế cho đi bộ mà thôi, không có phi nhanh, cưỡi ngựa không nhanh không chậm lắc lư ra khỏi sơn cốc.
Quản Phương Nghi váy áo bồng bềnh, tay cầm quạt tròn, ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt đẹp ngắm nhìn chung quanh, tiêu sái thảnh thơi.
Đến doanh trại chế tạo, ném ngựa cho thủ vệ trông coi, hai người đi vào tham quan, nhìn thấy từng bó đao thương đã được bôi qua dầu chống gỉ chất ở trên xe, còn có từng đống chiến giáp, đều đang được đưa lên xe chuyên chở vận chuyển ra ngoài.
Trong không khí tràn ngập mùi khói lửa, có thợ mộc đang con lắp ráp xe bắn đá dùng để công thành.
Ầm! Phía sau núi đột nhiên truyền đến tiêng nổ vang, hấp dẫn hai người đi qua xem thử là chuyện gì.
Đi ra phía sau núi, nhìn thấy một loạt nỏ công thành được sắp xếp theo hàng, công tượng đang tiến hành thử nghiệm, một cây trường mâu bằng thép luyện được đặt vào trong máng bắn, mấy người hợp lực tay túm chân đạp, cố hết sức kéo dây cung mắc vào chốt. Sau đó có một tên công tượng vung cây chùy gỗ, đập một phát vào chốt lò xo, một tiếng ‘phạch’ vang lên, trong nháy mắt trường mâu gào thét bay ra, ‘ầm’ đâm lên vách đá phía đối diện, ngay chính giữa hồng tâm dùng sơn vẽ lên.
Đá vụn rào rào rơi xuống, trường mâu rung lên bần bần, cắm sâu vào vách đá một đoạn dài, uy lực thật sự không nhỏ.
Mí mắt Quản Phương Nghi giật giật, nói: “Lúc đại quân tác chiến, thứ này là uy hiếp lớn nhất đối với tu sĩ, tu sĩ tu vi dưới Kim Đan căn bản là đỡ không nổi.”
. . . . . .
Yến Kinh, không khí năm mới cũng dần đậm màu, nghèo cũng tốt, giàu cũng được, đều phải bước qua cửa ải cuối năm này.
Phủ đệ Đại Tư Không, thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền đang quỳ dập đầu, cái trán úp xuống mặt đất, khóc nức nở kể lể với Đại Tư Không Đồng Mạch đang ngồi ngay ngắn ở sau thư án.
Vốn là đánh xe ngựa chở lễ vật đón năm mới đến, lúc nói đến chỗ khó khăn, lại là nhịn không được khóc lóc.
Đồng Mạch thở dài: “Chu huynh, còn chưa đến mức như vậy, mau mau đứng dậy đi.”
Chu Thủ Hiền ngẩng đầu, nghẹn ngào, chỉ ra ngoài cửa, “Tướng gia, 5 quận phía hạ Nam Châu, đã chuẩn bị một thời gian dài, tích trữ lượng lớn lương thảo với binh khí, thóc ngựa sẵn sàng, đao mài đã sắc, tên đã lên dây, tùy thời sẽ xua binh tiến đánh lên Bắc, chiếm đoạt cả Nam Châu, hạ quan cả ngày nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng, nếu triều đình lại không xuất binh viện trợ, thì sau có hối hận cũng đã muộn!”
Hắn đến nơi đây cầu cạnh cũng là do đã hết cách, trước khi tới đây, có đi tới hoàng cung trước, trước tiên khẩn cầu hoàng đế, nhưng mà hoàng đế rõ ràng kiêng kị, sợ đại chiến xảy ra làm cho Yến quốc nội loạn, sẽ để cho ngoại địch thừa cơ chạy vào, đến lúc đó toàn bộ Yến quốc đều nguy rồi, nên một mực đang còn do dự.
Nữ nhi của hắn là quý phi được hoàng đế sủng ái, hắn có thể trở thành thứ sử Nam Châu, nữ nhi của hắn cũng đã bỏ ra khá nhiều công sức. Song lần này, nữ nhi của hắn nhiều lần thuyết phục hoàng đế xuất binh giúp hắn, đã chọc giận hoàng đế, rất nhiều ngày qua ngay cả diện kiến hoàng đế cũng không được gặp.
Với hắn mà nói, hiện tại vị trí thứ sử Nam Châu này quả thực giống như là gác hắn ở trên lửa nướng vậy.
Đồng Mạch biết tình thế nguy cấp, nhưng vẫn an ủi: “Chu huynh, không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ như vậy, có Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn đè ép, 5 quận hạ Nam Châu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Chu Thủ Hiền: “Nếu bon hắn hứa cho lợi ích lớn hơn, tam đại phái chưa hẳn không nhả ra!”
Đồng Mạch: “Ngươi yên tâm, vô luận là ta, hay là bệ hạ, cũng sẽ không ngồi nhìn, tam đại phái bên kia ta sẽ tự đi câu thông.”
. . . . . .
Tiêu Dao cung, mây mù dày đặc trên núi, từ nơi xa nhìn lại, trông giống như tiên cảnh vậy.
Dưới núi Tiêu Dao cung, mấy chục kỵ phi nhanh từ trong sơn cốc ra ngoài, chạy lên đường chính, một đường đi xa.
Chuyến đi này chính là của người hai đại môn phái chống lưng cho Nam Châu, Chân Linh viện cùng Phi Hoa các. Sắp hết năm, chính là lúc tiến cống cho Tiêu Dao cung, chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang cùng chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi đích thân dẫn người đến đây tiến cống.
Hết cách, bới Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn là ba môn phái lớn nhất trên toàn bộ Yến quốc, ba môn phái lớn này bao phủ trên bầu trời Yến quốc, Yến quốc chính là phạm vi thế lực của ba phái này, tu hành môn phái kiếm ăn ở trong lãnh thổ Yến quốc đều là trong phạm vi của ba thế lực, muốn nắm giữ một phương, mà không được ba phái này cho phép là không thể nào.
Môn phái trong lãnh thổ Yến quốc kể cả biên giới, hàng năm đều phải tiến cống cho tam đại phái, bằng không sẽ gặp phải họa diệt môn.
Chẳng những là Yến quốc, trên cơ bản lãnh thổ của thất quốc đều là tình huống này, mỗi nước đều có mấy cái môn phái mạnh mẽ như vậy, cũng có một ghế trong Phiếu Miểu các nữa, hưởng thụ cung phụng của các môn phái khác trong lãnh thổ.
Có một số môn phái muốn tiến cống cho tam đại phái còn không có tư cách nữa kìa, thí dụ như Lưu Tiên tông các loại.
Mà thế lực phía trên cùng loại với tam đại phái, thì là cửu đại chí tôn.
Cửu đại chí tôn chân chính là vượt lên trên chúng sinh, cửu đại Chí Tôn không tiếp nhận bất luận người nào tới cung phụng, không nhận bất luận nhân tình của người nào, lại nắm trong tay tất cả tiền trang của thiên hạ. Thiên hạ chỉ có một loại tiền trang, tên là Thiên Hạ tiền trang*, trải rộng khắp các nơi, vượt ngang hai giới thế tục và cả tu hành.
Ngoại trừ Thiên Hạ tiền trang, khắp thiên hạ không cho phép có tiền trang khác xuất hiện.
Thí