Chương 415: Dưa hái xanh không ngọt
Edit: Luna Huang
“Thiên Ngọc môn sớm đã kết minh với Vạn Động Thiên Phủ của Kim Châu, dù đã thành lập đồng minh cùng công thủ, nhưng thế của Thiên Ngọc môn yếu, một khi Hải Vô Cực xuống tay với Kim Châu, Nam Châu cung cấp tài lực hỗ trợ cũng có hạn, cho nên trước mắt Nam Châu tạo thành thế cục chân vạc(3 phe) là không thể giúp nổi, thực lực Nam Châu phân tán. Mà Kim Châu chính là chướng ngại lớn nhất khi Triệu quốc tiến công Yến quốc, Triệu quốc muốn đánh đánh Yến quốc, trước tiên phải bình định Kim Châu đã, cho nên Kim Châu ủng binh tự lập chính là khiên đỡ lớn nhất cho Yến quốc, không nên để cho Kim Châu bị dẹp mất.”
Long Hưu: “Một khi Kim Châu có biến, nếu có người nguyện ý đảm bảo cung cấp hỗ trợ cho Kim Châu, thì Kim Châu cũng sẽ đáp ứng, không phải chỉ mỗi Thiên Ngọc môn ngươi mới có thể làm được.”
Nếu như không phải đối phương đến để tiến cống, nếu không phải đến đưa tiền, hơn nữa còn đưa nhiều tiền như vậy, thì đã không dễ nói chuyện như vậy.
Đương nhiên, Bành Hữu Tại chọn lựa thời điểm này đến du thuyết, thì cũng đã lên kế hoạch.
Nghe được lời đó, Bành Hữu Tại lập tức hỏi lại: “Cung chủ cho Chu Thủ Hiền xuất binh bảo đảm Kim Châu, hay là muốn triều đình phái người khác xuất binh đi bảo đảm Kim Châu?”
Một câu đã hỏi tới điểm mấu chốt, có nhiều thứ không tiện vạch rõ, nhưng lòng dạ mọi người đều biết rõ, hiện tại triều đình Yến quốc không còn đủ năng lực để cân bằng tam đại phái, không còn ai hạn chế được tư tâm của tam đại phái được nữa, thêm nữa, là gần đây một vài quyết sách quan trọng của triều đình Yến quốc đã xuất hiện sai lầm, khiến cho nội bộ Yến quốc lao đao, quốc lực bị hao tổn nặng nề, người biết rõ tình hình đều hiểu, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, Yến quốc sẽ không dám chủ động tuyên chiến với nước khác.
Vô luận là Chu Thủ Hiền xuất binh bảo đảm Kim Châu, hay là triều đình phái người khác xuất binh bảo đảm, điều là đại biểu cho Yến quốc tuyên chiến với Triệu quốc, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Yến quốc.
Bắc Châu Yến quốc mất như thế nào? Vì Bắc Châu, Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn ác chiến một trận với mấy đại môn phái của Hàn quốc, song phương đều tổn thất nặng nề, cuối cùng là do thế lực đứng đầu Tề quốc nhờ Phiếu Miểu các tới điều đình.
Long Hưu còn nhớ rất rõ một phen đấu võ mồm tại Phiếu Miểu các ngày đó.
Thế lực tu hành phía Yến quốc bên này đồng ý ngưng chiến, nhưng yêu cầu phía Hàn quốc bên kia nhả Bắc Châu ra, trả lại cho Yến quốc.
Nhưng Hàn quốc thấy thế cục hiện tại đang có lợi với mình, tự nhiên là không chịu trả.
Tống quốc, Triệu quốc đều hộ cho Hàn quốc, ước gì Yến quốc đại loạn, để bọn hắn thừa cơ nhảy vào chia cắt.
Tấn quốc thì mưu đồ làm loạn, đề nghị Yến Hàn tử chiến đến cùng, ai đánh thắng liền thuộc về người đó.
Tề quốc và Vệ quốc thì không muốn nhìn thấy Yến quốc bị chia cắt, cái đó không phù hợp với ích lợi của bọn hắn, thế là yêu cầu song phương lập tức ngưng chiến. Hai nước này mới mặc kệ Yến quốc bị tổn thất cái gì, cũng không phải bọn họ bị tổn thất, thế là liền đưa ra một cái yêu cầu, lập tức ngưng chiến!
Đây chính là tình huống tranh chấp giữa các thế lực tu hành trong các quốc gia đứng hàng Phiếu Miễu các với nhau.
Hàn quốc cắn chết Bắc Châu không nhả, Yến quốc ở trong Phiếu Miễu các thế yếu, không ai ủng hộ lấy lại công đạo, dưới áp lực bức bách, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, tiếp nhận điều đình, đại quân song phương ngưng chiến, duy trì nguyên trạng khu vực mình chiếm lĩnh, thế là Bắc Châu cứ như vậy bị mất đi.
Bành Hữu Tại nhìn sắc mặt hắn mà nói chuyện một hồi, lại tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu điều kiện tương đương nhau, đổi cho ai tọa trấn Nam Châu đều sẽ là như thế, nhưng trên tay Thiên Ngọc môn có ưu thế mà thế lực khác không có, chính là Anh Dương Võ Liệt vệ! Có thứ này, đầy đủ để ứng phó Triệu quốc, nhất định có tác dụng chấn nhiếp mà Chân Linh viện cùng Phi Hoa các đều không làm được. Nam Châu cần thống nhất, thỉnh cung chủ minh giám!”
Long Hưu lặng im một lúc sau, mới hỏi: “Triều đình mất đi không chế Nam Châu, vậy lại phải tổn thất một lượng lớn thuế phú, triều đình há có thể bỏ qua!”
Nghe được lời này của hắn, Bành Hữu Tại mừng thầm trong lòng, biết đối phương đã nhả ra, vội nói: “Thuế phú nên nộp cho triều đình Nam Châu vẫn sẽ nộp, tuyệt đối sẽ không ít hơn lúc trước, về điểm này, ta có thể đại biểu Thiên Ngọc môn ngay tại đây cam đoan với cung chủ, sẽ không nuốt lời!”
Long Hưu: “Ngươi muốn biến Nam Châu thành cái Bắc Châu thứ hai sao?”
Ngụ ý là, nếu như ngươi mang Nam Châu đầu nhập vào Triệu quốc thì sao? Nhưng hắn sẽ không nói trực tiếp như vậy.
Bành Hữu Tại vội làm mặt nghiêm túc nói: “Cái này tuyệt đối là không thể xảy ra! Không nói Đại Thiền sơn hiện tại sinh hoạt gian nan, Kim Châu há có thể ngồi nhìn Nam Châu đầu nhập vào Triệu quốc mà hai mặt thù địch? Một khi Kim Châu gây bất lợi cho Nam Châu, Nam Châu chẳng phải là tự tìm đường chết à?”
. . . . . .
Võ lịch năm 528, đầu năm.
Yến quốc, 5 quận hạ Nam Châu, bắt đầu âm thầm điều động nhân mã, nhưng dù âm thầm điều động thế nào, mấy chục vạn đại quân, há có thể giấu diếm được người hữu tâm để ý.
Trong lúc cấp bách, thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền liên tục cầu viện Yến Kinh.
Chư quốc, thế lực khắp nơi đều tập trung cao độ chú ý động tĩnh của Nam Châu Yến quốc.
Bên ngoài Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đưa tiễn Thương Thục Thanh.
Đại chiến sắp đến, Thương Triều Tông phụng mệnh tập hợp tới đại quân 5 quân nghe chỉ huy, phải phối hợp với Phượng Lăng Ba, trợ giúp Phượng Lăng Ba bày mưu tính kế. Lúc này, Thương Thục Thanh không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nàng cũng muốn đi theo ca ca.
Đưa mắt nhìn theo Thương Thục Thanh đi xa, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, bầu trời mù mịt khói bụi rốt cục xanh trong, bởi vì doanh trại chế tác đã dời đi theo đại quân.
Quản Phương Nghi thở dài: “Xem ra một trận đại chiến này là không cách nào tránh khỏi!”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Chúng ta cũng nên dời đi.”
Cách đó không xa, Công Tôn Bố đang nhanh chóng bay lượn đến, hay tay dâng lên một phong mật tín đã được dịch, “Đạo gia, thư gửi từ Tề quốc.”
Ngưu Hữu Đạo không cần nhìn cũng biết là thư của ai, cầm lấy xem xét, quả nhiên, lại là thư của Ngọc vương phi Tề quốc, liên tục yêu cầu hắn thuyết phục Thương Triều Tông đình chỉ tiến đánh Nam Châu.
Đây đã là phong thư thứ ba rồi, Ngưu Hữu Đạo biết, phía sau khẳng định là ý của Hạo Vân Đồ.
“Nữ nhân này có ý gì? Chẳng lẽ ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Cớ gì lại thỉnh cầu lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?” Ngưu Hữu Đạo nhíu mày.
Quản Phương Nghi đưa tay ra cầm lấy thư xem, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thư lần này giọng khẩn cầu nhiều hơn thư lúc trước, hẳn không phải là ý