Chương 416: Ngưu Hữu Đạo đã không thấy đâu!
Edit: Luna Huang
Chủ và khách đến thăm đều đứng đó quan sát lẫn nhau.
Nam nhân móc từ trong tay áo ra một trang giấy, mở ra, phía trên rõ ràng là chân dung của Ngưu Hữu Đạo, đem so với Ngưu Hữu Đạo một chút, rồi quay sang nữ nhân bên cạnh hơi khẽ gật đầu, cung kính nói, “Là hắn.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn vệt in ở phía sau trang giấy, đại khái biết đây là bức vẽ chân dung, không khỏi lộ ra vẻ hứng thú, hỏi: “Hai vị là ai, muốn gặp ta làm gì?”
Thanh âm của nữ nhân trong trẻo, tự giới thiệu bản thân: “Bản cung gọi là Chu Thanh.”
Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi quay sang nhìn nhau, nhịn không được lần nữa dò xét nữ nhân này từ trên xuống dưới một phen, Ngưu Hữu Đạo có chút chần chờ nói: “Bản cung? Chu Thanh? Tha thứ cho tại hạ cô lậu quả văn*, có thể nói rõ một chút nữa được hay không?” (* ít học không biết)
Nam nhân hỗ trợ giới thiệu lại: “Vị này là quý phi nương nương.”
Nữ nhân lại tự bổ sung, “Thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền là phụ thân của bản cung.”
“À!” Ngưu Hữu Đạo rốt cục có phản ứng lại, hóa ra người này là phi tử của hoàng đế, nhi nữ của Chu Thủ Hiền, hắn đại khái đoán ra được người này tới đây để làm gì, ánh mắt lại nhìn sang người nam nhân, hỏi: “Còn ngươi đây là…?”
Nam nhân nói: “Trung xa phủ lệnh, Ca Miễu Thủy!”
“À!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, chưa từng thấy người này, nhưng có nghe nói qua về người này, là thái giám thân cận bên người Yến hoàng Thương Kiến Hùng, thời điểm Thương Triều Tông tiến đánh Thanh Sơn quận, hình như chính là người này đại biểu cho triều đình đến đàm phán thì phải, bèn hỏi lại: “Ngươi là đồ đệ của tổng quản đại nội Điền Ngữ đúng không?”
“Đúng vậy!” Ca Miễu Thủy xác nhận.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta làm sao biết các ngươi có phải là thật không?”
Ca Miễu Thủy ném ra một tấm lệnh bài, Ngưu Hữu Đạo chộp lấy, đưa lên nhìn qua một chút, rồi ném trả lại, sau đó đưa tay ra nói: “Hai vị khách quý, mời ngồi!”
Chỉ có Chu Thanh ngồi xuống, Ca Miễu Thủy tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, đứng vòng tay ở bên cạnh Chu Thanh.
Chu Thanh lấy ra một khối ngọc bội, để lên bàn, đẩy sang cho Ngưu Hữu Đạo ngồi ở đối diện, “Có người nhờ bản cung thay mặt vấn an pháp sư, nói pháp sư nhìn thấy vật này liền biết là của ai.”
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo trước tiên dừng ở mấy đầu ngón tay của nữ nhân này một chút, phát hiện tay của nữ nhân này thật xinh đẹp, hay là lần đầu thấy nữ nhân có bàn tay xinh đẹp như vậy, chỉ lộ ra một chút liền để cho người ta khắc sâu ấn tượng. Đằng sau mời dời lực chú ý lên trên ngọc bội, cầm lên nhìn một chút, cười gật đầu.
Hắn cũng có một khối ngọc bội giống cái này y như đúc, đặt bên nhau mà nói, hẳn là một đôi.
Như lời đối phương nói, nhìn thấy ngọc bội này là hắn đã đoán ra được người muốn vấn an là ai, gật đầu nói: “Làm phiền quý phi nương nương thay ta vấn an Lưu quý phi.” Vừa nói vừa đẩy ngọc bội trả lại.
Người hắn gọi là Lưu quý phi kia, chính là mẫu thân của phi tử Ngọc vương Tề quốc, Thương Tuyết, lúc ở tại Tề quốc, vì chuyện nhờ hắn giảng hòa, Thương Tuyết cho hắn một kiện tín vật, để hắn dễ liên hệ với người ở bên Yến Kinh này hơn, tín vật chính là một khối ngọc bội, cùng một đôi với khối ngọc bội này.
Nhìn thấy khối ngọc bội này, hắn càng xác nhận được ý đồ đến đây của đối phương.
Chu Thanh nói: “Chắc hẳn pháp sư đã biết ý đồ đến đây của bản cung rồi đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại khái đoán ra được một chút.”
Chu Thanh: “Công chúa đưa tin nói cho bên này, nói pháp sư lúc ở tại Tề kinh đã đáp ứng nàng, sẽ ra sức giúp bệ hạ và Dung Bình quận vương giảng hòa, tận lực giúp cho hai bá chất* bọn họ tránh khỏi xung đột, không biết có có chuyện này hay không?”(* bác cháu)
Ngưu Hữu Đạo mân mê cái cằm, phát hiện vấn đề tưởng chừng phức tạp này lại rất đơn giản, tín vật của Lưu quý phi, nhưng Lưu quý phi không đến, ngược lại đưa cho Chu quý phi đem đến, hiển nhiên là do chiến sự lần này sẽ liên lụy tới Chu Thủ Hiền phụ thân của Chu quý phi. Cũng có thể lý giải, một khi Chu Thủ Hiền chiến bại, Thương Kiến Hùng với triều đình là không có khả năng ra gánh trách nhiệm, khẳng định phải có người đi ra gánh trách nhiệm, mà người đi ra gánh trách nhiệm chiến bại đó, cũng chỉ có thể là Chu Thủ Hiền. Có thể tưởng tượng, một quý phi khi bị biến thành nữ nhi của tội thần, thì khoảng thời gian trong cung của vị Chu quý phi sau này, e rằng sẽ không còn được dễ chịu nữa, giữa cha và con có mối quan hệ nương tựa vào nhau.
Chỉ là nhìn tình huống này, thì thấy dù sau lưng Chu Thủ Hiền có quốc lực của cả một nước, vậy mà tựa hồ vẫn không có lòng tin với trận chiến này.
Mà ở bên kia Thương Tuyết liên tục gửi thư cầu hắn can thiệp, ở bên này Chu quý phi lại tới gặp, có thể thấy được, hai nữ nhân này rất cần việc giảng hòa này.
Hắn tin tưởng, vị Chu quý phi này đã được Yến hoàng Thương Kiến Hùng cho phép mới đến đây, nếu không đường đường là một vị quý phi, nào có dễ dàng được xuất cung như vậy, huống chi còn được đích thân Trung xa phủ lệnh đi cùng đến đây, không có Thương Kiến Hùng cho phép mới là lạ.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Quả thực là có chuyện này.”
Chu Thanh mỉm cười, “Pháp sư có thể nhớ được là tốt rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhớ mà, không quên được, chỉ là chuyện này ta cũng bất lực.”
Chu Thanh: “Có thể lọt vào mắt Tề hoàng, pháp sư cần gì phải khiêm tốn. Thế cục bên này một mực được triều đình để ý, căn cứ theo triều đình phán đoán, pháp sư có lực ảnh hưởng rất lớn với Dung Bình quận vương, chỉ cần pháp sư nguyện ý khuyên bảo, trận chiến này sẽ rất khó nổ ra. Không nói tới chuyện chiến sự nổ ra sinh linh bị đồ thán, bách tính gặp tai nạn, thì dù sao bệ hạ cũng là thúc bá với Dung Bình quận vương, huống chi chiến sự mà nổ ra, kẻ được lợi lớn nhất không phải là Dung Bình quận vương, mà chính là Thiên Ngọc môn, hà tất đi làm chuyện ngu xuẩn chém giết người thân như vậy, để cho người ngoài khoái chí có phải không nào?”
Ngưu Hữu Đạo âm thầm buồn cười, hiện tại mới biết là người thân à, lúc trước là ai làm cho Thương Triều Tông cùng đường mạt lộ nhỉ?
Hắn hơi lắc đầu nói: “Nếu quý phi nương nương biết Thiên Ngọc môn, vậy chắc cũng phải biết rằng 5 quận hạ Nam Châu cũng không phải do vương gia chi phối, trong 5 quận, vương gia chỉ nắm giữ có 2 quận, 60 vạn nhân mã, trên tay vương gia cũng chỉ nắm có 20 vạn thôi.”
Chu Thanh: “Chỉ cần vương gia tránh chiến, mặc kệ là Thiên Ngọc môn, hay là ba tên nghịch tặc Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong kia, đều không đủ cân lượng!”
Ngưu Hữu Đạo nhiều hứng thú hỏi: “Dung Bình quận vương có lực uy hiếp lớn như vậy sao?”
Chu Thanh: “Phụ thân ta từng làm thuộc hạ dưới trướng Mông Sơn Minh, biết Mông Sơn Minh là một đại danh tướng, không phải là chỉ là hư danh, uy phong của Ninh vương, đều là nhờ sự trợ giúp của Mông Sơn Minh. Vốn cho rằng Mông soái đã sớm qua đời, không nghĩ tới một mực ẩn cư, lần này lại rời núi đi theo Dung Bình quận vương. Nếu không nói tới cái này, chỉ luận binh lực, ba tên nghịch tặc kia nếu vẫn muốn chiến mà nói, nếu bớt đi 20 vạn nhân mã của Dung Bình quận vương, thì áp lực lên phụ thân ta cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm khái, mới ngắn ngủi mấy năm thời gian, từ lúc hoảng hốt rời đi Yến Kinh như chó nhà có tang, giờ đây Thương Triều Tông đã có thực lực bức bách Thương Kiến Hùng phải buông mặt mũi xuống