Chương 419: Đại thế đã định
Edit: Luna Huang
Trời hửng sáng, một đám nhân mã người ngợm chật vật không chịu nổi chạy băng qua cánh đồng, leo lên đường cái, tiếp tục chạy trốn.
Chu Thủ Hiền mặt mày xanh lét đang ngồi trên lưng ngựa, kiểm tra tình hình nhân mã đi theo chung quanh, thấy người thì đã kiệt sức, ngựa thì cũng đã hết hơi.
Mặt chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang, cùng chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi, đều căng thẳng, vẻ mặt khá là khó coi.
Mới quần nhau mấy ngày mấy đêm, mà trận chiến này đã loạn xị lên hết, triệt để rối loạn, loạn đến không còn cách nào chỉ huy được nữa.
Chẳng ai ngờ rằng, 5 quận Hạ cư nhiên mặc kệ sống chết của mấy trăm ngàn nhân mã phía sau, chỉ lấy Anh Dương Võ Liệt vệ cầm đầu, dẫn theo đại bộ phận kỵ binh lao thẳng tới Chu Thủ Hiền, các phái Thiên Ngọc môn, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn, cũng tập trung lượng lớn tu sĩ đi theo phối hợp.
Được biết đối phương tập trung nhiều tu sĩ như vậy chạy tới, Chu Thủ Hiền chỉ có thể tạm thời tránh né mũi nhọn, rút lui, thế nhưng đối phương cơ hồ đều toàn là kỵ binh, đuổi rất nhanh, khiến bên này không thể không mệnh cho nhân mã bản bộ tách ra ngăn chặn, còn Chu Thủ Hiền thì suất lĩnh một bộ phận nhân mã nhỏ rút lui trước.
Khi hắn đang còn trên đường khẩn cấp rút lui, thì nhận được tin dữ, 10 vạn nhân mã tách ra chặn đường đã bị đánh tan.
Tu sĩ Chân Linh viện với Phi Hoa các cũng không ngăn lại nổi công kích của 4 môn phái Thiên Ngọc môn liên thủ, bị tử thương rất nhiều. Thật sự ngăn không nổi thật, những tu sĩ còn sống sót của 2 phái đều bị ép cho chạy tứ tán.
Bốn phái Thiên Ngọc môn cũng không truy sát tu sĩ 2 phái, tiếp tục đi theo Anh Dương Võ Liệt vệ, phối hợp đại quân, truy kích Chu Thủ Hiền.
Lúc này, Chu Thủ Hiền chân chính là hối hận đến phát điên, hối hận không nên bố trí đại quân lên tuyến đầu phòng ngự, hối hận không nên trốn ở hậu phương đại quân, tinh nhuệ địch quân một đường tập kích, hắn liền gấp rút điều động đại quân bố trí phòng ngự ở tuyến đầu nhanh chóng trở về tiếp viện, đại quân vừa quay đầu thì nhân mã địch thừa cơ xông vào, một đường cướp bóc đốt giết, một đường thiêu huỷ sạch đồ quân nhu của đại quân bỏ lại.
Chờ đến khi hắn kịp phản ứng ra là chuyện gì về sau, chờ đến sau khi hiểu rõ ý đồ của quân địch, thì đã muộn!
Trận chiến vừa mới bắt đầu, mà lương thảo dành cho hàng chục vạn nhân mã đã bị tiêu hao gần hết, quả thực đơn giản như một trò đùa, trận chiến này còn làm sao đánh? Còn cần đánh nữa sao?
Nói đi thì nói lại, ngay từ đầu hắn tính là sẽ không cùng quân địch liều mạng, bằng không hắn đã không trốn ở hậu phương đại quân, hắn cho rằng, trốn ở phía sau đại quân thì sẽ an toàn hơn, sẽ dễ dàng rút lui hơn. Kết quả, an toàn thì có an toàn thật, nhưng không ngờ quân địch lại chơi ‘chiêu’ này, hắn chưa bao giờ thấy qua loại đấu pháp nào như vậy cả, quân địch có tới mấy chục vạn người, thế mà lại đi ném hết đồ quân nhu, ngay cả lương thảo cũng không mang theo, cứ như vậy cứng rắn đuổi tới, có ai từng thấy qua mấy chục vạn người đánh trận lại không mang theo lương thảo bao giờ? Đây quả thực là đang cầm tính mạng của mấy chục vạn nhân mã ra làm trò đùa mà.
Song sự thật chứng minh, đây không phải là trò đùa, thật sự có người dám đánh trận theo kiểu như vậy, có người nhằm trúng vào chỗ yếu hại trong cách bố trí phòng ngự của hắn, vừa hung ác, vừa ổn lại vừa chuẩn, khiến Chu Thủ Hiền hắn khóc không ra nước mắt!
Kim Vô Quang cùng Tào Ngọc Nhi mặt cũng đen thui, còn nhớ mang máng lời Chu Thủ Hiền nói trước đó, cái gì mà trận này không cần phải đánh thắng, chỉ cần có thể cầm chân được quân địch, là chúng ta đã thắng, chuyện còn lại bệ hạ sẽ tự đi tìm tam đại phái. Triều đình thế lớn, tam đại phái cũng có áp lực, không thể vì một cái Thiên Ngọc môn chậm chạp mãi không nắm được Nam Châu, lại khiến cho toàn bộ Yến quốc bị suy yếu, đến lúc đó, chính là tử kỳ Thiên Ngọc môn đến.
Lúc ấy hai người còn rất tán thành, kết quả hiện tại, chỉ vừa mới khai chiến không lâu, đã triệt để lộn xộn, cái này còn có thể coi là cầm chân nữa sao?
Một con Kim Sí lướt trong tia nắng bình minh sà xuống, rất nhanh, có một tên tướng phóng ngựa chạy tới, bẩm báo với Chu Thủ Hiền: “Đại nhân, thám tử cấp báo, quân địch người đã mệt, ngựa đã mỏi, đã đình chỉ truy kích, dừng lại chỉnh đốn rồi.”
Tào Ngọc Nhi vuốt vuốt mép váy bị gió thổi loạn, nói với Chu Thủ Hiền: “Quân địch đóng cách chúng ta một khoảng xa, trong lúc nhất thời cũng không thể đuổi kịp chúng ta, bên phía chúng ta cũng đã mỏi mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Chu Thủ Hiền lập tức hỏi tướng lĩnh kia, “Còn cách Định Châu bao xa nữa?”
Tướng lĩnh đáp: “Ước chừng còn cách khoảng 80 dặm nữa.”
Chu Thủ Hiền lập tức lớn tiếng nói với đám người: “Sắp đến Định Châu rồi, các huynh đệ cố gắng kiên trì thêm một chút nữa, tới được Định Châu liền an toàn, phản quân sẽ không dám giết vào Định Châu.”
Thế là một nhóm nhân mã mỏi mệt tiếp tục tiến lên, tốc độ tiến lên cũng không nhanh, đến chạng vạng tối mới tới được địa bàn Định Châu.
Định Châu đã bố trí nhân mã phòng vệ ở biên cảnh, được biết Chu Thủ Hiền tới, thứ sử Định Châu Tiết Khiếu đang đích thân ra biên cảnh trấn giữ, vội tranh thủ thời gian ra nghênh đón, hai vị thứ sử cùng nhảy xuống ngựa, đến chào hỏi.
Tiết Khiếu bắt cánh tay hắn vội hỏi: “Chu huynh, vì sao nhanh như vậy đã lui vào Định Châu của ta rồi?”
Chu Thủ Hiền xấu hổ quá chừng, không biết nên trả lời như thế nào.
Tiết Khiếu lại vội hỏi: “Chu huynh, 20 vạn nhân mã Định Châu ta âm thầm trợ giúp huynh ở đâu rồi?”
Chu Thủ Hiền quay đầu lại nhìn xem nhân mã đi theo mình, chỉ mang có 3000 nhân mã trở về, là 3000 kỵ binh cận vệ đi theo, hơn nữa từng người đều đang mỏi mệt chật vật, những người còn lại đều bị hắn lưu lại để chặn đánh truy binh, nếu không có như vậy, chỉ sợ rất khó đào thoát.
Tiết Khiếu chấn kinh nói: “Chu huynh, mới đánh có mấy ngày mấy đêm, 80 vạn nhân mã a, không phải ngươi tính nói với ta, là nhanh như vậy liền đánh cho không còn chứ? Liền xem như 80 vạn con heo, phản quân cũng không có giết hết nhanh như vậy a?”
Chu Thủ Hiền: “Tám mươi vạn nhân mã trên cơ bản vẫn còn ở đó. . .” Hắn không biết nên nói như thế nào nữa.
Tiết Khiếu lần nữa chấn kinh : “Nếu nhân mã vẫn còn, Chu huynh thân là chủ soái, cớ sao lại vất bỏ đại quân lui vào Định Châu thế này vậy?”
Chu Thủ Hiền thật sự chẳng biết nên giải thích như thế nào, từ chiến báo của các lộ truyền về xem ra, 80 vạn nhân mã đúng là vẫn còn nhiều, chí ít cũng là còn cỡ 60 vạn đi, thế nhưng toàn bộ đều đã loạn.
Hắn, kẻ làm chủ soái này đã bỏ chạy, mấu chốt là chạy quá nhanh, hồi sau chính bản thân hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra được, cái này sẽ tạo thành bao nhiêu là đả kích cho sĩ khí của nhân mã dưới trướng .
Hắn chạy quá nhanh, nhân mã phía dưới đuổi theo không kịp, lại ném lương thảo đi, hiện tại đang còn đi khắp nơi tìm miếng ăn, lại bị phản quân tập kích quấy rối, hơn mấy chục vạn người, giờ đã tán loạn không chịu nổi, trong lúc nhất thời sợ là khó mà tụ họp lại được. . . . . .
Một chỗ lưng tựa núi, ở sát bên cạnh dòng sông, trong đại trướng* của phản quân, quân tình các nơi không ngừng truyền đến, rồi quân lệnh lại không ngừng được truyền đạt ra ngoài. (* lều lớn)
Bành Hựu Tại cùng cao tầng Thiên Ngọc môn các loại ở bên cạnh nhìn xem Mông Sơn Minh bận rộn.
Một tên tướng đi vào trướng chắp tay: “Báo, Chu Thủ Hiền đã lui vào Định