Chương 420: Tự vẫn
Edit: Luna Huang
Bành Hựu Tại nghiêng đầu liếc nhìn Phượng Lăng Ba đang đứng bên cạnh, phất tay ra hiệu cho những người khác lui ra, rồi mới nói với Phượng Lăng Ba: “Sau khi trận chiến này kết thúc, người này không thể giữ lại, nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
Phượng Lăng Ba có chút không hiểu, cung kính hỏi rõ: “Người nhạc phụ chỉ là…?”
Bành Hựu Tại hất cái cằm về phía người đang ngồi trên xe lăn đi xa.
Phượng Lăng Ba hỏi lại: “Mông Sơn Minh?”
Bành Hựu Tại khẽ gật đầu.
Phượng Lăng Ba tiếng lòng xiết chặt, hỏi: “Vì sao?”
Bành Hựu Tại: “Nổi danh thiên hạ không phải kẻ vớ vẩn, ngươi cũng đã được thấy rồi, người này thật là lợi hại, nếu hắn còn, coi như có thế chế trụ được Thương Triều Tông đi nữa, cũng không thể dập tắt được hi vọng của Thương Triều Tông. Cho nên, giữa hắn với Thương Triều Tông, chỉ một người có thể được sống, ngươi chọn ai hử?”
Phượng Lăng Ba đã minh bạch ý tứ của hắn, bất kể nói thế nào, Thương Triều Tông cũng là con rể của hắn, mặc dù hắn làm chuyện gây bất lợi cho Thương Triều Tông, nhưng nếu không phải là chuyện gì vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lấy đi mạng nhỏ của Thương Triều Tông, dưới tình huống có điều kiện, ít nhiều gì cũng phải cân nhắc cảm thụ của nữ nhi ở bên kia một chút, cho nên gạt bỏ vây cánh của Thương Triều Tông chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Mặc kệ là đối nội hay là đối ngoại, nếu ngay cả con rể của mình mà cũng đều không buông tha mà nói, để người ta nhìn vào thấy thế nào?
Cho hắn lựa chọn, hắn tự nhiên là chọn Thương Triều Tông sống.
“Cho hắn lặng lẽ biến mất, đừng chọc ra động tĩnh gì hết đó.” Bành Hựu Tại liếc hắn, căn dặn một câu, xong quay người rời đi.
Phượng Lăng Ba hơi cúi người đưa tiễn, xong quay đầu lại nhìn về phía người đang ngồi trên xe lăn đi xa, trong lòng duy chỉ còn có tiếng thở dài thổn thức.
Hắn cũng không nghĩ tới, thế hệ danh tướng như Mông Sơn Minh này, cuối cùng lại ngã ở dưới đao của hắn, mặc dù cảm khái, không đành lòng, nhưng lại không cách nào nhân từ nương tay được, mấy lời vừa rồi của nhạc phụ đại nhân rất có đạo lý, Mông Sơn Minh tuyệt đối là một nhân vật rất có ảnh hưởng, là một phụ tá đắc lực của Thương Triều Tông. . . . . .
Ven hồ, Mông Sơn Minh đưa tay ra hiệu một chút, La An xoay ghế ngồi xe lăn, chuyển đối mặt với mặt hồ sóng biếc.
Thanh sơn phía xa, được bao phủ dưới ánh chiều tà, Mông Sơn Minh trông về phía xa xa, ánh mắt thâm thúy mà bình tĩnh, mái tóc muối tiêu dưới ánh tà dương trông có vẻ đìu hiu, im lặng thật lâu không nói, không biết đang còn suy nghĩ cái gì.
Mấy người Thương Triều Tông nhìn nhau, Thương Thục Thanh bước đến bên cạnh xe lăn, nói: “Mông bá bá, đã một thời gian dài ngài chưa có chợp mắt rồi, đi về nghỉ ngơi một chút đi.”
Mông Sơn Minh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu quay sang, nhìn nàng, xem kỹ mặt của nàng, bỗng thấy thương cảm, nói: “Còn chưa được nhìn thấy quận chúa thành hôn nì, quận chúa, niên kỷ của ngài cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm người gả đi, đây chắc hẳn cũng là điều mà tiên vương hi vọng nhìn thấy đó.”
Thương Thục Thanh hạ thấp người, nửa ngồi nửa khom ở bên cạnh xe lăn, cười nói: “Thanh nhi sớm đã quen ở một mình, cũng rất tốt, Thanh nhi không muốn gả đâu.”
Mông Sơn Minh trìu mến, vuốt ve mái tóc của nàng, trong mắt lộ ra từ ái, “Nha đầu ngốc, nào có đạo lý nữ nhân không lấy chồng cơ chứ, sống cả một đời để lại tiếc nuối lớn như vậy làm chi? Ta hiểu tâm tư của con, hồi sau nếu có thể gặp lại Đạo gia, ta sẽ thử nhắc với Đạo gia xem, xem coi hắn có biện pháp gì hay không, cái bớt trên mặt con là do Đông Quách tiên sinh gieo xuống, hắn là đệ tử của Đông Quách tiên sinh, lại xuất thân từ Thượng Thanh tông, có lẽ hắn sẽ có biện pháp hóa giải cho con.”
Thương Thục Thanh cười nói: “Mông bá bá, thật sự không cần mà, dạng này thật sự rất tốt, chẳng lẽ Mông bá bá hi vọng Thanh nhi tìm lấy cái nam nhân bằng mặt không bằng lòng sao?”
Trong mắt Mông Sơn Minh lộ ra từ ái, “Nha đầu à, con nhớ kỹ, chỉ cần tâm ngay thẳng, chỉ bằng mặt không bằng lòng cũng không có gì sai, đây là nhân chi thường tình, đâu có làm sai chỗ nào đâu? Lại nói, nào có nữ nhân không thích đẹp cơ chứ, những năm này thật sự đã khổ cực cho con. Nha đầu ngốc của chúng ta là bảo bối a, ai có thể được chọn chính là phúc khí của người đó ý, làm sao thế nhân đều là có mắt không tròng, thật không biết năm đó Đông Quách tiên sinh gieo cái bớt xấu xí này xuống mặt con, là trợ giúp con hay là hại con nữa.”
. . . . . .
Đại quân từ vài đường chạy đến vây thành, cuồn cuộn như nước thủy triều dâng.
Trong một đội ngũ, một đội có cờ chữ “Ngô” dẫn đầu, chen chúc dưới cờ, là Ngô Thiên Đãng, người bận khôi giáp sáng choang.
Tren đầu tường thành, quân coi giữ nơm nớp lo sợ.
Ngô Thiên Đãng tới ngoài thành, lập tức diễu võ giương oai, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ về phía trên đầu tường, lớn tiếng quát tháo: “Tướng thủ ở trên thành nghe đây, lập tức mở cửa thành đầu hàng, người đầu hàng, sẽ không bị gì hết. Nếu như ngoan cố chống lại, một khi thành phá, giết không tha!”
Chờ một lát sau, trên đầu tường thả thùng treo xuống, cử một người tới đàm phán.
Một lúc lâu sau, cửa thành mở rộng, tướng thủ thành cởi giáp, người để trần đi ra, trên người có quấn cành mận gai, tự phạt nhận tội.
Ngô Thiên Đãng tiếp nhận đầu hàng, đại quân tiến vào thành, chính thức tiếp quản cả tòa thành trì.
Dân chúng trong thành đầu tiên là cực kỳ sợ hãi, về sau phát hiện không có quấy nhiễu dân chúng, mới dần dần an tâm lại.
Những chuyện tương tự, diễn ra liên tục ở khắp nơi trong 6 quận Thượng Nam Châu. . . . . .
Yến Kinh, hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, trong đại điện hùng vĩ, một nam tử mặc hoàng bào, tóc hoa râm bù xù, để chân trần đi lui đi tới, khàn giọng gầm thét: “80 vạn đại quân, 80 vạn đại quân a! Mới có mấy ngày thời gian, mà đã bại rối tinh rối mù rồi, Chu Thủ Hiền, ngươi, tên xuẩn tài này, cô phụ sự kỳ vọng của quả nhân, quả nhân đã nhìn lầm ngươi, quả nhân đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Trong điện, Đại Tư Không Đồng Mạch, tổng quản đại nội Điền Ngữ, trung xa phủ lệnh Ca Miễu Thủy, từng người đều cúi đầu im lặng, người thì thần sắc ngưng trọng, người thì tinh thần chán nản, người thì căng thẳng. . . . . .
Trong một tòa quân doanh, quân sĩ đi lui đi tới tuần tra, không ngừng có Kim Sí cất cánh với hạ cánh.
Trung quân, trong trướng bồng, nhân viên cầm tình báo các lộ với quân lệnh ra ra vào vào, Chu Thủ Hiền đang đứng trước địa đồ, áo giáp còn nguyên trên người, sắc mặt tiều tụy, vẻ lo nghĩ càng nhiều hơn, đã mấy ngày không được chợp mắt, vành mắt đã bầm đen.
Hắn vẫn muốn vãn hồi thế cục, dù sao trong cảnh nội Nam Châu hắn vẫn còn mấy chục vạn nhân mã, thế nhưng phản quân chiếm lĩnh Nam Châu lại không cho hắn có cơ hội tụ tập lại, cứng rắn phân tán rồi tiêu hao mấy chục vạn nhân mã của hắn trong Nam Châu, chi đội lớn thì bị đánh tan, chi đội nhỏ thì không cách nào tập kết với những chi đội khác, tin tức từ các mặt trận truyền về đều là gào thét cầu viện.
Chu Thủ Hiền cũng muốn chi viện, thế nhưng giờ bảo hắn lấy cái gì ra để chi viện đây?
Phản quân tiến công từ đầu tới cuối, từng bước bóp chuẩn lấy mệnh môn* của hắn, thực hiện một loạt chiến lược hoàn mĩ, hậu quả chính là tình hình trước mắt, 80 vạn đại quân đã bị chia cắt tan rã thành năm bè bảy mảng.
Lại có thêm một phần tình báo mới được đưa đến, sau khi Chu Thủ Hiền nhìn qua về sau, cả người có chút lung lay như sắp ngã.
Thứ sử Định Châu Tiết Khiếu ngồi ở bên cạnh, nghiêm mặt đứng dậy, bước tới cầm lấy tình báo trong tay hắn xem.
Cũng không phải là tình báo gì, mà là thư từ một thân tín của Chu Thủ Hiền đang ở trong địa bàn Nam Châu gửi tới. Hơn 5000 nhân mã đang bị vây ở trong núi, chim thú đều bị hoảng sợ chạy hết, nguyên bản đói còn có thể ăn cỏ, gặm vỏ cây, khát còn có thể uống nước dưới suối, nhưng mà địch quân lại cắt đứt dòng suối, khiến cho dòng suối thay đổi hướng chảy, lại chiếm cứ lấy địa hình có lợi, chỉ vây mà không công,