Chương 421: Bắt cóc
Edit: Luna Huang
Sâu trong rừng núi, một mảnh rừng xanh um tươi tốt, sườn núi đón ánh mặt trời lên, dưới một gốc tùng già, trên một chiếc xích đu, Quản Phương Nghi đang ngồi đung đưa ở trên đó, váy áo bồng bềnh, an nhàn thoải mái.
Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân tĩnh tọa cách đó không xa, cùng đón ánh mặt trời lên.
Công Tôn Bố bay lượn lên núi, ở từ xa lên tiếng gọi, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo nghe gọi bèn thu công, chậm rãi mở hai mắt ra, đứng dậy, lúc này Công Tôn Bố mới tiến tới đối diện, bẩm báo: “Chiến sự Nam Châu gần như đã sắp xong, đang còn xử lý mấy thứ còn lại, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Nam Châu nằm ở trong tay của Thiên Ngọc môn đã là chắc chắn.”
Ngưu Hữu Đạo hơi lắc lắc đầu, không khỏi cảm khái, nói: “Còn tưởng rằng phải đánh thêm một đoạn thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã kết thúc rồi, xem ra kế hoạch phải đẩy nhanh tiến độ, thông tri cho Hầu Tử bên kia, bảo hắn động thủ đi!”
“Vâng!” Công Tôn Bố dạ, lại bay lượn xuống núi.
Xích đu bay lên cao, Quản Phương Nghi thuận thế bay ra, hạ xuống bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đến tột cùng là ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có nhiều thứ không cần hỏi, có hỏi ta cũng sẽ không nói, thời điểm nên biết ngươi tự nhiên sẽ biết. Ngược lại người của ngươi ở bên kia, đừng để xảy ra vấn đề gì là được.”
Quản Phương Nghi lườm hắn một cái, tức giận nói: “Yên tâm, đích thân Trần bá dẫn người đi, sẽ nghe theo tên mặt đỏ thẫm của ngươi kia chỉ huy.”
. . . . . .
Kim Châu, một chiếc xe ngựa đang chạy trên đường, hơn mười người tùy tùng đi theo, đồ đặc mang theo đơn giản, không quá gây chú ý đi ra từ cửa thành Đông.
Trong xe ngựa, Tiêu Thiên Chấn tựa hồ cao lớn thêm không ít, trên mặt cũng đã có huyết sắc, cũng lộ ra thành thục hơn, chỉ là vẻ mặt có chút u ám, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Viên Cương đang ngồi ở một bên.
Viên Cương đang nhắm mắt dưỡng thần, mặt không biểu cảm, hắn biết Tiêu Thiên Chấn đang quan sát mình.
Bởi vì biết Viên Cương có chút ‘quan hệ’ với Hải Như Nguyệt, nên Ngưu Hữu Đạo sai hắn lặng lẽ tới chỗ Hải Như Nguyệt bên này.
Kết quả, sau khi đến bên này, Viên Cương có chút ngoài ý muốn, Tiêu Thiên Chấn nhiều lần âm thầm ra hiệu muốn gặp riêng hắn.
Trước đó Viên Cương một mực không thèm để ý, lần này nhận được tin Ngưu Hữu Đạo gửi tới, rốt cục đồng ý gặp, bồi Tiêu Thiên Chấn đi ra ngoài săn bắn.
Một đoàn người đi ra khỏi thành khoảng mấy chục dặm, đi tới một mảnh núi rừng, xe ngựa không tiến lên được nữa, người trên xe leo xuống, Tiêu Thiên Chấn cùng Viên Cương cùng cưỡi ngựa, đeo cung tiễn, xâm nhập vào sâu trong núi rừng mênh mông.
Viên Cương đeo cung tiễn, nhưng lại không có ý săn bắn gì, ngược lại Tiêu Thiên Chấn lôi ra cung ra, bắn vài phát, chỉ bắn được một con thỏ. Không bàn tiễn pháp lợi hại như thế nào, chí ít so với thân thể không thể hoạt động mạnh năm đó, hiện tại Tiêu Thiên Chấn đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dù chỉ là một con thỏ, Tiêu Thiên Chấn cũng đã vui mừng không nhỏ, đưa cho Viên Cương sơ chế, còn hắn thì đi nhặt củi khô nhóm lửa.
Viên Cương tới dòng suối nhỏ bên cạnh sơ chế con thỏ xong trở về, Tiêu Thiên Chấn ra hiệu bỏ trên lửa nướng.
Ngồi bên cạnh đống lửa, nướng thỏ, Viên Cương liếc bốn phía, phát hiện hộ vệ đi theo đã bị Tiêu Thiên Chấn đuổi ra xa một chút, canh giữ bốn phía, cũng không biết tên tiểu tử Tiêu Thiên Chấn này hẹn hắn đi ra ngoài gặp mặt là muốn làm gì.
Lúc ánh mắt liếc nhìn sang Tiêu Thiên Chấn, phát hiện Tiêu Thiên Chấn cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt còn có thâm ý khác.
“Thứ sử có việc gì sao?” Viên Cương lên tiếng hỏi.
Tiêu Thiên Chấn: “Thứ sử? Viên đại ca cảm thấy ta có tư cách làm thứ sử Kim Châu sao?”
Viên Cương không hiểu lời này của hắn là có ý gì, hỏi lại: “Chẳng lẽ công tử không phải là thứ sử Kim Châu sao?”
Tiêu Thiên Chấn không bận tâm chút nào nói: “Ta chỉ là con rối trên danh nghĩa mà thôi, người chân chính nắm giữ đại quyền Kim Châu chính là mẫu thân ta.”
Viên Cương: “Tóm lại là ở trên tay mẫu tử nhà các ngươi.”
Tiêu Thiên Chấn hững hờ nói: “Ta đã trưởng thành, theo lý thuyết cũng nên tiếp chưởng quân chính sự vật, thế nhưng mẫu thân ta không muốn uỷ quyền, có lẽ là do có người không hy vọng ta lên nắm quyền đi.”
Chủ đề dần dần trở nên mẫn cảm, Viên Cương không nghĩ tới tên này sẽ nói với người ngoài những lời như vậy, nghe xong lông mày nhướng lên, vừa lật con thỏ trên tay qua lại vừa hỏi, “Người nào không hy vọng công tử lên nắm quyền?”
Trong mắt Tiêu Thiên Chấn lóe lên âm u, trong đầu hiện lên từng màn khó coi giữa trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ Lê Vô Hoa với Hải Như Nguyệt, hít sâu một hơi đè nén, đổi đề tài: “Nghe nói Dung Bình quận vương đã tiến đánh Nam Châu, thế tiến công rất dũng mãnh, chiếm được Nam Châu đã là chuyện mười phần chắc chín rồi.”
Viên Cương nhìn hắn, không biết hắn nhắc tới vấn đề này là có ý gì.
Tiêu Thiên Chấn: “Để môn phái tu hành khống chế thế tục quá mạnh mà nói, vô luận là người tọa trấn Nam Châu, hay là người tọa trấn Kim Châu, chắc là cũng sẽ không quá dễ chịu, nếu song phương liên hợp lại, thì rất có triển vọng a. Theo ta được biết, Ngưu Hữu Đạo có lực ảnh hưởng với Thương Triều Tông không nhỏ, cũng hay luôn giúp đỡ cho Thương Triều Tông, hi vọng Viên đại ca hỗ trợ, chuyển lời của ta tới Ngưu Hữu Đạo, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện một lần.”
Viên Cương rốt cuộc đã hiểu ý của hắn, đây là do ở trong nội bộ Kim Châu bị trói chặt tay chân, hi vọng mượn nhờ lực lượng bên ngoài giúp hắn đoạt quyền.
“Được!” Viên Cương đáp ứng, túm lấy Tam Hống Đao đang đeo ở sau lưng, xoay chuyển thân đao, thuận tay duỗi ra, gác ở trên cổ Tiêu Thiên Chấn.
Tiêu Thiên Chấn có chút mộng, nói cà lăm: “Ngươi. . .Ngươi muốn làm gì?”
Viên Cương dùng lưỡi đao nâng cổ hắn, ép hắn cùng đứng dậy.
“To gan!” Hộ vệ xung quanh phát hiện, lướt đến, gầm thét la lớn.
Viên Cương tiện tay ném con thỏ xuống, một tay túm lấy Tiêu Thiên Chấn kéo tới, rồi chặt cán đao vào cái ót Tiêu Thiên Chấn một phát, Tiêu Thiên Chấn trợn trắng mắt tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.
Giây lát liền túm Tiêu Thiên Chấn vào trong người, lưỡi đao kề ngang cổ Tiêu Thiên Chấn, Viên Cương bình tĩnh nhìn quanh, khiến cho tu sĩ chạy tới chung quanh lo sợ hắn làm bậy.
“Lập tức buông công tử ra!” Một tên tu sĩ quát tháo, “Dám đả thương một sợi tóc của công tử, nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Vừa mới nói xong, một đám tu sĩ lại giật mình, nhìn thấy từ trong núi rừng nơi xa, có một đám tu sĩ che mặt cấp tốc lướt tới, cùng bên này giằng co.
Viên Cương lãnh khốc quát: “Tránh ra!”
Trên tay hắn có con tin, mà hắn cũng phản ứng nhanh, tùy thời đề phòng bốn phía có thể bị tập kích, khiến cho đám tu sĩ Vạn Động Thiên Phủ không dám loạn động, bọn hắn còn không có quyền quyết định sinh tử của Tiêu Thiên Chấn, cuối cùng, dưới tình huống cổ Tiêu Thiên Chấn bị lưỡi đao cứa ra máu, bọn hắn không thể không tránh ra