Chương 433: Chó cùng rứt giậu
Edit: Luna Huang
Nhìn bộ dạng rất thành khẩn của hắn khi nói ra những lời này, Phượng Nhược Nghĩa với Phượng Nhược Tiết cùng chấn kinh, nhìn chằm chằm hắn, lão già này, cũng muốn cưới muội muội bọn ta?
Phượng Lăng Ba cũng liếc Đào Diễn, trong lòng chán nản, tuổi đã rất cao rồi, còn muốn cưới nữ nhi của ta, uổng cho ngươi nói được ra khỏi miệng, trâu già gặm cỏ non, lại còn muốn ‘ăn cỏ non’ nhà ta nữa?
Khóe miệng Nông Trường Quảng hơi run rẩy, hắn biết coi như Phượng Nhược Nam muốn gả, cũng rất không có khả năng gả cho vị này, hắn rất muốn sau này về mách lại cho vị phu nhân của Đào Diễn ở nhà kia nghe những lời này, nhìn xem Đào gia gà bay chó chạy sẽ là như thế nào.
“Chuyện sau này để sau này hẵng nói.” Phượng Lăng Ba đưa tay hạ hạ xuống gác chủ đề này lại, miễn cho lệch mất phương hướng, chuyện còn chưa có làm xong đi bàn luận nữ nhi lấy chồng làm gì, kéo hơi xa. “Bên người Thương Triều Tông còn có hơn mười tên thân vệ, trung thành tuyệt đối với Thương Triều Tông, cũng đều là lão binh xuất ra từ Anh Dương Võ Liệt vệ, kinh nghiệm sa trường phong phú, không thể khinh thường. Lần này không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng cầm xuống, không thể kéo dài, một khi để người Thiên Ngọc môn kéo tới cứu viện, tất cả mọi người ăn đủ!”
Lời này của hắn tương đương với đánh nhịp, xác nhận chính là muốn động thủ!
Mấy người thương nghị bí mật một phen về sau, nhanh chóng tán đi, riêng phần mình trở về lựa chọn nhân mã tinh anh đáng tin cậy, với yêu cầu quan trọng nhất là không thể để rò rỉ tin tức. . . . . .
Nên tới cuối cùng vẫn là tới, Phượng Lăng Ba đích thân cầm tin cấp báo đi vào hậu viện, tìm được Trần Đình Tú cùng Phong Ân Thái đang ngồi trong đình nói chuyện với nhau, bèn trình tin cấp báo lên, “Hai vị trưởng lão, mấy trăm nhân mã của ba phái chỉ còn cách Trường Bình thành hơn mười dặm đường, đã sắp đến.”
Hai vị trưởng lão thay phiên nhau xem qua tin cấp báo, phụ trách nơi này là Trần Đình Tú, hắn bèn đứng dậy, “Phong sư đệ, ngươi ở lại đây trấn thủ, ta đi tới cửa thành Nam bên kia nhìn xem, xem coi ba phái đến tột cùng là gan lớn cỡ bao nhiêu.”
“Được!” Phong Ân Thái gật đầu đáp ứng.
Chỉ chốc lát sau, Trần Đình Tú suất lĩnh một đám tu sĩ bay lượn rời đi, vượt qua nóc nhà dân cư trong thành, nhắm thẳng đến cửa thành Nam.
Hơn phân nửa đệ tử Thiên Ngọc môn lưu lại thủ ở Trường Bình thành đi theo Trần Đình Tú rời đi.
Phượng Lăng Ba vùa bước ra khỏi hậu viện, nhìn thấy Bành Ngọc Lan đang đứng chờ đợi ở dưới một mái hiên bên kia, bèn bước nhanh tới, thấp giọng nói: “Trần trưởng lão đã dẫn người đi tới cửa thành Nam phía bên kia, mang đi hơn phân nửa số nhân thủ.”
Bành Ngọc Lan khẽ gật đầu, “Một khi ta điều những người còn lại nơi này đi, phía bên ông phải ra tay thật nhanh, lỡ như lúc hành động tạo ra động tĩnh lớn, bọn hắn từ cửa thành phía bên kia trở về sẽ rất nhanh đó.”
Phượng Lăng Ba: “Nàng yên tâm, dự bị điều động hai ngàn nhân mã, chỉ cần nàng có thể dời người đi, số nhân mã đó giết vào là có thể trong khoảnh khắc giải quyết hết những người này, sẽ không có sai xót.”
“Ta chờ tin tức của ông.”
“Ta cũng chờ tin tức động thủ của nàng.”
Hai người động viên nhau một câu, bước sượt qua nhau, riêng phần mình rời đi.
Bành Ngọc Lan trở lại đình viện của mình, gọi Thọ Niên tới, sai hắn đích thân đi một chuyến tới chỗ Phượng Nhược Nam, gọi nữ nhi của nàng sang đây.
Phượng Lăng Ba thì quanh quẩn một chỗ ở trong phòng chính sự, tinh thần phấn khởi, vừa khẩn trương, lại vừa hưng phấn, biết rõ thành bại là ở ngay trong lần hành động này.
Không bao lâu sau, Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn, Nông Trường Quảng đi vào.
Thấy bốn người, Phượng Lăng Ba lập tức khoát tay, ra hiệu không cần đa lễ, tiến lên trước hỏi thăm: “Đều đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?”
Nông Trường Quảng nói: “Đại nhân yên tâm, tất cả bốn người chúng ta chọn ra 500 tinh nhuệ, chỉ cần đại nhân ra lệnh, lập tức có thể tiến tới chỗ của mục tiêu, một khi 2000 ngàn nhân mã giết vào, mấy người kia tuyệt đối không có cơ hội sống xót!”
Ánh mắt Phượng Lăng Ba lạnh lùng đảo qua mấy người, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, lúc động thủ tốc độ nhất định phải nhanh, nếu không, để đệ tử Thiên Ngọc môn kịp chạy về, chẳng những không có cơ hội hạ thủ, mà nghênh đón chúng ta sẽ là phiền toái cực lớn. Đắc thủ, chúng ta thì bình an, thất thủ, ai cũng đừng nghĩ được tốt hơn.”
Đào Diễn: “Đại nhân yên tâm, chỉ cần một chút thời gian là đủ, không có khả năng thất thủ, 2000 đao phủ, còn có cung tiễn thủ, nhiều tên bắn cùng lúc như vậy, chỉ mười, hai mươi người kia căn bản là không ngăn được, huống chi còn có bốn người chúng ta đích thân lên trận chỉ huy, nhất định sẽ không thất thủ!”
Thần sắc Phượng Nhược Nghĩa cùng Phượng Nhược Tiết đều có chút ngưng trọng, mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng nghĩ tới tương lai phải đối mặt với muội muội của mình, xấu hổ, đích thực là không cao hứng nổi.
Thế nhưng hai người cũng rõ ràng, phụ thân tranh chẳng những là vì bản thân ông ấy, mà cũng là đang tranh vì bọn hắn, vì toàn bộ Phượng gia, tên đã lên dây, không phát không được, thắng làm vua thua làm giặc ngay tại hôm nay!
Phượng Lăng Ba gật đầu: “Rất tốt, chờ tín hiệu động thủ của ta, không nên để lộ manh mối khiến người ta hoài nghi!”
“Vâng!” Bốn người cùng chắp tay lĩnh mệnh.
Thọ Niên rời phủ nha, đi tới một trạch viện không xa, cũng chỉ cách phủ nha một con hẻm an tĩnh, nối từ cửa sau phu nha tới trạch viện.
Thọ Niên vừa xuất hiện, Bạch Diêu cũng xuất hiện, như xuất quỷ nhập thần vậy, ngăn ở trước mặt Thọ Niên.
Đối với lão quản gia tóc hoa râm này, Bạch Diêu cũng không dám quá mức làm càn, luận bối phận, người ta vẫn là sư thúc của hắn, chỉ vì trước kia vi phạm môn quy, bị trục xuất khỏi sư môn, là chưởng môn đương nhiệm năm đó an trí vị này ở tại Phượng gia, miễn cho lưu lạc bên ngoài làm tán tu.
Cho nên bây giờ, giữa người quản gia này với Thiên Ngọc môn vẫn còn có chút quan hệ không rõ ràng, mặc dù đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn được sư môn che chở, kỳ thật không khác gì là đệ tử Thiên Ngọc môn cả.
Bạch Diêu ôm kiếm trong ngực, vẻ mặt đầy lạnh lùng buông hai tay, duỗi thẳng kiếm xuống, vẫn tỏ vẻ tôn kính, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao!”
Thọ Niên nói: “Phu nhân tìm tiểu thư, gọi tiểu thư đi qua một chuyến.”
Bạch Diêu quay đầu lại, phất tay vẫy một cái, một tên đệ tử đồng môn lướt đến, Bạch Diêu bảo nó đi mời Phượng Nhược Nam tới, không có cho Thọ Niên xâm nhập vào trong trạch viện.
Hai người đứng đó một hồi, thì đệ tử đi gọi đã dẫn Phượng Nhược Nam nhìn thần sắc có vẻ hơi tiều tụy đi tới.
Phượng Nhược Nam hỏi Thọ Niên: “Mẫu thân tìm ta có chuyện gì à?”
Thọ Niên mỉm cười nói: “Phu nhân không nói, tiểu thư đi qua gặp tự nhiên sẽ biết.”
Phượng Nhược Nam cũng không nghĩ nhiều, nàng cũng đang muốn gặp người Phượng gia một chút, đoạn thời gian qua người Phượng gia khi đối mặt nàng đều có chút chột dạ, có vẻ như muốn tránh ngại gặp mặt.
Phượng Nhược Nam cứ như vậy đi theo Thọ Niên rời đi, Bạch Diêu cũng không có ngăn cản, hắn cũng không có lý