Chương 434: Động thủ
Edit: Luna Huang
Mấy trăm kỵ đến gần, tốc độ cũng dần dần chậm lại, tới gần tường thành vài chục trượng mới ngừng lại, đệ tử tinh nhuệ của ba phái rốt cục cũng đã chạy đến.
Cửa thành bị đóng lại, trên đầu tường thành có lượng lớn cung nỏ phòng thủ, từng tốp tu sĩ Thiên Ngọc môn đứng đó, đệ tử ba phái ở ngoài thành đều có thể nhìn thấy được.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đứng ở hàng trước, quay mặt nhìn nhau, cũng không có ý muốn vội vã vào thành.
Bọn hắn không thể chỉ vì gặp Thương Triều Tông mà khai chiến với Thiên Ngọc môn, nếu như đánh thắng còn nói được, mấu chốt là cả ba nhà liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Thiên Ngọc môn.
Ba phái lần này chạy đến, thuần túy là vì ứng phó Ngưu Hữu Đạo bên kia, nghe lời Ngưu Hữu Đạo bảo mà chạy tới, Thiên Ngọc môn cho phép bọn hắn gặp Thương Triều Tông thì gặp, nếu không cho gặp thì thôi, tuyệt đối không miễn cưỡng.
Quay đầu nếu Ngưu Hữu Đạo bên kia có hỏi, thì bên này liền nói là do Thiên Ngọc môn ngăn cản, thực lực của bọn hắn có hạn, có muốn gặp cũng không được cho gặp, mà không phải chúng ta không có nghe lời ngươi.
Ngưu Hữu Đạo ngươi lệnh chúng ta đến, chúng ta ngoan ngoãn nghe lời đến, Thiên Ngọc môn không cho chúng ta gặp, chúng ta cũng ngoan ngoãn nghe lời không gặp.
Nói trắng ra, chính là muốn không đắc tội cả hai bên.
Đây cũng là đối sách mà ba người Phí, Hạ, Trịnh thương lượng ra được.
Từ việc Ngưu Hữu Đạo đột nhiên phát lệnh buộc bọn hắn tới, bọn hắn liền ý thức được Ngưu Hữu Đạo muốn ra tay, muốn vật tay với Thiên Ngọc môn, trước khi chưa thấy được thắng bại phân chia như thế nào, bọn hắn sẽ không dễ dàng khuynh hướng sang một bên nào.
Cũng không phải bọn hắn ưa thích làm ‘cỏ đầu tường’ gió bên nào ngã theo phía đó, mà thật sự vô luận là Thiên Ngọc môn, hay là Ngưu Hữu Đạo, bọn hắn đều không muốn đắc tội, người trước thì sợ hãi thực lực của họ, còn người sau thì khiếp sợ năng lực của hắn, bị kẹp ở giữa cũng đích thật là khó chọn lựa.
Đây cũng là nỗi bi ai của mấy loại tiểu môn phái phụ thuộc vào người khác như bọn hắn, muốn sinh tồn, đôi khi thật sự chẳng có chút tôn nghiêm nào cả. . . . . .
Thọ Niên đi vào phòng, thông báo một tiếng liền đi ra, ra khỏi cửa nói với Phượng Nhược Nam đang chờ bên ngoài: “Tiểu thư, phu nhân đang ở bên trong chờ tiểu thư.” Đưa tay ra hiệu mời vào, còn hắn thì xin được cáo lui trước.
Phượng Nhược Nam cất bước đi vào bậc cửa, đi thẳng vào trong phòng, thấy được thân ảnh mẫu thân đang đứng đợi ở đằng sau tấm rèm châu*.( * rèm làm bằng các chuỗi hạt)
“Nhược Nam, vào đi.” Giọng Bành Ngọc Lan ôn hòa thân ái vang lên.
Phượng Nhược Nam đi đến trước tấm rèm châu, hai tay đưa ra tách mở rèm châu đi vào, mắt nhìn thẳng vào mắt của mẫu thân.
Thấy sắc mặt của Phượng Nhược Nam rõ ràng trông tiều tụy đi không ít, nội tâm Bành Ngọc Lan co thắt lại một cái, đây chính là nữ nhi hiên ngang kia của mình sao? Làm sao lại thành như vậy, cô quạnh, ai oán, tiều tụy như vậy.
Trong nháy mắt thấy, nàng nổi lên lòng tự trách, bất quá rất nhanh lại đem trách nhiệm đẩy lên trên người Thương Triều Tông.
Đã rời khỏi Trường Bình thành rồi, bên này đã hết sức bảo toàn cho tiểu phu thê các ngươi rồi, về sau vốn có thể rời xa tranh đấu, sống cuộc sống an ổn qua ngày, cơm áo không lo, chẳng phải là rất tốt sao? Vì cái gì không cam tâm, vì cái gì còn muốn trở về tranh đoạt nữa? Đã lầm tính mạng của mình, còn lầm cả chung thân của nữ nhi ta nữa!
Phượng Nhược Nam lẳng lặng nhìn mẫu thân, lặng im không nói gì.
“Sắc mặt không tốt, con không có nghỉ ngơi tốt sao?” Bành Ngọc Lan tiến lên, hai tay áp trên má nữ nhi, trìu mến hỏi.
Phượng Nhược Nam đưa tay lên, gỡ tay mẫu thân ra, “Cha nương đối xử với con rể như vậy, trượng phu của con vì vậy mà oán hận con, con có thể nghỉ ngơi tốt nổi sao? Nương, nương biết tư vị một ngày dài bằng một năm như thế nào sao?”
Bành Ngọc Lan cười gượng nói: “Nhược Nam à, là con suy nghĩ nhiều gì chăng?”
Phượng Nhược Nam: “Con không phải là tiểu thư khuê các bị nhốt trong phòng mà lớn, bên ngoài có chuyện gì không phải con không biết, con biết rõ hết, mấy người đang làm cái gì, lòng dạ mấy người biết rõ. Phụ mẫu cùng trượng phu con tranh đoạt thứ gì, con hiểu, loạn thế phong vân, con có thể hiểu được, nhưng con không rõ, hai người là phụ mẫu của con cơ mà, tại sao lại đối xử với con như vậy?”
Bành Ngọc Lan: “Nếu con đã hiểu, vậy nương liền không giải thích nữa, trượng phu con lợi dụng Phượng gia chúng ta để đặt chân, chiếm đại quyền Quảng Nghĩa quận của Phượng gia ta, ‘hắn có thể làm mùng một, chúng ta liền có thể làm 15’*, ai cũng không thể trách ai được.” ( ý câu này tựa là hắn làm côn đồ , thì ta có thể làm đạo tặc)
Phượng Nhược Nam bi thương, lắc đầu nói: “Hắn chiếm đại quyền Quảng Nghĩa quận, có tổn thương bất kỳ người nào của Phượng gia không? Mặc kệ là xét về tình cảm, hay là quan hệ thông gia, hay là mặt mũi của Thiên Ngọc môn đi chăng nữa, hắn cũng không hề động tới bất cứ người nào của Phượng gia từ trên xuống dưới. Con nghĩ rằng, mấy người coi như đã thắng rồi, thì cũng sẽ đối xử với hắn giống như hắn đối xử với Phượng gia trước đó vậy. Hắn có lỗi với Phượng gia một lần, Phượng gia cũng có lỗi với hắn lại một lần, mọi người cùng lắm thì xem như hòa nhau, cho nên con không lên tiếng, con nhận. Thế nhưng, các người vì sao lại muốn giết Mông Sơn Minh? Các ngươi tuyệt đối đừng nói rằng, các người không biết tình cảm giữa huynh muội bọn hắn với Mông Sơn Minh, các người tuyệt đối đừng nói, các người giữ Mông Sơn Minh lại không phải là vì muốn giết ông ấy. Nếu các người giết Mông Sơn Minh, vậy huynh muội bọn hắn sẽ nghĩ gì, đâu chỉ là thù đơn giản, mà như thù giết cha vậy, các người để cho con phải làm sao bây giờ, các người có từng nghĩ tới hay không vậy?”
Nói đến đây, nước mắt giống như từng hạt châu, lăn xuống.
“Đừng khóc, nương biết là đã làm cho con khó xử.” Con mắt của Bành Ngọc Lan cũng đỏ lên, cầm khăn tay liên tục lau nước mắt cho nữ nhi, an ủi: “Con hiểu lầm rồi, muốn giết Mông Sơn Minh, cũng không phải ý của cha nương, mà là ý của Thiên Ngọc môn, cha nương cũng bất lực, con chắc hiểu rõ mà.”
Phượng Nhược Nam: “Vậy bây giờ lại là gì nữa đây? Lại đưa chúng con về đây giam lỏng là sao? Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn đổi chủ ý, ngay cả Thương Triều Tông cũng không chịu buông tha hay sao?”
Bây giờ thế cục bên ngoài biến hóa, nàng cũng không thể rõ ràng được nữa, nàng đồng dạng cũng bị phong tỏa tin tức.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bẩm báo, “Phu nhân, lão gia cho mời!”
Bành Ngọc Lan nghiêng tai lắng nghe xong mắt sáng lên, giang hai cánh tay ra ôm lấy Phượng Nhược Nam đang thút thít, an ủi: “Không phải như con nghĩ đâu, mọi chuyện chẳng mấy chốc sẽ đi qua thôi, sẽ không bao giờ lại làm con khó xử nữa, rất nhanh, rất nhanh sẽ qua thôi.”
Tay đang vỗ về sau lưng Phượng Nhược Nam, chợt chuyển lên gáy Phượng Nhược Nam, đột nhiên thi pháp,