Chương 435: Kinh biến
Edit: Luna Huang
Trước đó không rõ người Thiên Ngọc môn tại sao lại lần lượt chia ra rời đi, hiện tại đã hiểu, cũng không biết Phượng Lăng Ba đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể điều người Thiên Ngọc môn đi, để sáng tạo ra cơ hội hạ thủ.
Hiện tại cũng không phải thời điểm để cho hắn suy nghĩ nhiều về cái này, hắn biết rõ tình trạng của đám người Thương Triều Tông rất nguy cấp, lại không nghĩ biện pháp nữa, hết thảy đều sẽ không còn cách nào cứu vãn, không đơn thuần chỉ là tính mệnh của đám người Thương Triều Tông, mà tâm huyết cộng với những kế hoạch của Đạo gia cũng sẽ đi tong.
“Phát tín hiệu, triệu tập nhân thủ!” Viên Cương quả quyết phát ra mệnh lệnh.
“Vâng!” Ngưu Lâm lập tức chạy ra ngoài, bò lên trên nóc nhà, cắm ở trên nóc nhà một mảnh vải đỏ.
Trong phòng, Viên Cương nhìn chằm chằm bản đồ đặt ở trên bàn, ánh mắt liếc lui liếc tới trên bản đồ.
Viên Phong đang đứng một bên lần nữa nhắc nhở, “Lão đại, nếu lão đại muốn ra tay cứu người í, còn xin hãy nghĩ lại, trong thành này nhân mã của Phượng Lăng Ba có số lượng rất lớn, một khi rơi vào đó, chẳng những không cứu được vương gia ra, mà bản thân chúng ta cũng không có bất luận cơ hội nào để thoát thân.”
Viên Cương không có lên tiếng, bút than trên tay như cũ đánh dấu vẽ vẽ không ngừng trên bản đồ, viết ngay trên bản đồ, tính toán con đường ngắn nhất chạy đến mục tiêu.
Viên Hỏa nói: “Lão đại, nếu thật muốn làm, không bằng trực tiếp công kích chiếm cứ phủ nha của Phượng Lăng Ba luôn, thử bắt cóc Phượng Lăng Ba xem sao.”
Ngưu Sơn lập tức biểu thị phản đối: “Không được, chỗ phủ nha bên kia binh lực phòng ngự càng nhiều, không đợi chúng ta tấn công vào được bên trong, liền đã lâm vào trùng vây, huống chi phủ nha lớn như vậy, chúng ta căn bản không biết rõ bố cục xây dựng bên trong ra sao, muốn nhanh chóng tìm được Phượng Lăng Ba cũng khó khăn, làm sao bọn hắn để cho chúng ta có thời gian từ từ tìm kiếm được, không có chuẩn bị đầy đủ, bắt cóc Phượng Lăng Ba căn bản là không thực tế.”
Viên Hỏa: “Có thể thử chế tạo rối loạn, hấp dẫn người Thiên Ngọc môn tới hay không nhỉ? Hoặc là nói, chúng ta lập tức đi tới cửa thành bên kia tìm người Thiên Ngọc môn, xin mời người Thiên Ngọc môn ra mặt.”
Ánh mắt mấy người đều nhìn về phía Viên Cương.
Viên Cương nhìn chằm chằm bản đồ, nói “Bây giờ tất cả các khu vực trong thành đều có trọng binh trấn giữ, căn bản không tạo ra được rối loạn gì lớn, có chút rối loạn nhỏ, lập tức sẽ bị trú quân phụ cận dập tắt khống chế. Còn đi mời người Thiên Ngọc môn, mấy chỗ vị trí cửa thành đều có trọng binh của Phượng Lăng Ba, ngươi dám cam đoan nhân mã của Phượng Lăng Ba sẽ không ngăn cản không? Phượng Lăng Ba đã sớm có dự mưu, chắc hắn sẽ không để cho người nào tuỳ tiện câu thông được với người Thiên Ngọc môn, rất có thể đã bố trí chặt chẽ chu đáo rồi, vừa đụng vào liền có khả năng bị cầm xuống hoặc bị xử lý, chúng ta có thể trực tiếp gặp được người của Thiên Ngọc môn được hay không là cả vấn đề, hiện tại không thể cược vận khí được.”
Hắn hiện tại cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc là không có làm ra được chút thuốc nổ nào đem tới, nhưng mà không có cách, điều kiện quá hạn chế.
Đầu tiên là thời gian đi vào Trường Bình thành không lâu, thứ yếu là sau đại chiến, trú quân vì muốn quản lý thuốc trị thương, không chế hết tất cả tiệm thuốc ở trong thành, trong lúc nhất thời hắn khó mà lấy được nguyên liệu chế tạo thuốc nổ.
Viên Phong: “Vậy chúng ta liền tập trung lực lượng lại cùng ngạnh xông, phát sinh xung đột với trú quân ở chỗ cửa thành, ta cũng không tin không thể kinh động được người Thiên Ngọc môn đi ra.”
Viên Cương ngẩng đầu lên nhìn sang, “Chúng ta chạy tới chạy lui phải bao lâu? Lại cùng quân coi giữ phát sinh va chạm, coi như đằng sau có thể xong qua rồi câu thông được với Thiên Ngọc môn, ngươi có tính toán qua thời gian chưa hử? Hiện tại điểm mấu chốt là tính mạng của vương gia, Phượng Lăng Ba đã động thủ, bên người vương gia có bao người chứ? Vương gia không chống được quá lâu!”
Viên Phong gấp đến độ vò đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Viên Cương: “Rối loạn cũng cần phải tạo ra, nhưng trước tiên cần phải bảo trụ vương gia, giúp vương gia chống cự lại được đã!”
Viên Hỏa: “Làm sao làm?”
“Nơi này! Lập tức tập hợp nhân thủ tới nơi này.” Viên Cương chỉ một cái địa điểm trên bản đồ, lại vạch kéo một đường thẳng, “Con đường tắt này đi thẳng qua, khu vực này nhà nhiều đường hẹp, không cách nào tập trung lượng lớn binh mã lại được, phòng ngự chắc hẳn sẽ tương đối yếu kém, mà khoảng cách lại gần nữa, chúng ta một đường vượt qua chướng ngại trên đường, xông thẳng đi qua! Đến chỗ mục tiêu tụ lại giúp vương gia chống đỡ, đồng thời phóng hỏa, thả khói, chỉ cần người Thiên Ngọc môn nhìn thấy khu giam lỏng vương gia xảy ra chuyện, chắc hẳn sẽ mau chóng chạy tới!”
Viên Phong: “Nếu đợi đến khi chúng ta đuổi tới, bọn hắn đã đắc thủ rồi thì phải làm sao bây giờ?”
Viên Cương không chê nó dông dài, ngược lại cổ vũ huynh đệ thủ hạ đưa ra các loại tình huống, trầm giọng nói: “Chiến đấu trên đường phố trong thành, đại quân không thi triển tốt được, đây cũng là ưu thế của chúng ta, nếu phát hiện chuyện đã rồi, vậy thì lập tức mượn nhờ phòng ốc, chướng ngại vật rút lui, có thể rút lui được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều ý thức được, lần này sợ là phải có hi sinh nhất định.
Viên Phong lại nói: “Nếu người Thiên Ngọc môn không thể kịp thời chạy tới thì phải làm sao?”
Hiện trường trong nháy mắt lâm vào tĩnh mịch, đều biết hậu quả này là gì, dưới đại quân vây công, tu sĩ bình thường cũng phải kiêng kị mấy phần, bọn hắn căn bản không có khả năng chèo chống quá lâu.
Viên Cương cũng không trầm mặc quá lâu, nói “An nguy của vương gia liên lụy tới lợi ích quá nhiều người, can hệ rất trọng đại, chúng ta nhất định phải hết sức nỗ lực, nếu chúng ta chỉ có thể làm chút chuyện gì đó suôn sẻ dễ dàng, vậy chúng ta liền đã mất đi sự tồn tại tất yếu. Lần này chúng ta cách vương gia gần nhất, nếu như lại không cứu nổi vương gia, chúng ta cũng có lỗi với những tài nguyên bình thường chúng ta được hưởng thụ, có thể giải tán được rồi. Nếu như bảo vệ được vương gia, vậy sau này Nam Châu mới chính thức có nơi cho chúng ta sống yên ổn, mà không phải nhờ vương gia nể mặt mũi Đạo gia mà cho, đem những lời này chuyển cáo cho các huynh đệ!”
Mấy người Viên Hỏa im miệng không nói gì nữa, gật đầu.
“An bài bốn người, phân biệt đi tới bốn cửa thành, nhìn xem có thể ra khỏi thành hay không, nếu có thể ra khỏi thành, liền lập tức liên hệ Ngô lão nhị, đem tình huống nói cho bọn hắn biết.” Viên Cương lại phân phó.
Rất nhanh, mấy người cùng đi ra khỏi tòa trạch viện này, vội vã bước nhanh rời đi, đầu vai Viên Cương có gánh đòn gỗ lớn. . . . . .
“A Phúc, hôm nay sao dọn sớm vậy?”
Đầu đường, một tên thanh niên đang bán hàng, đột nhiên đẩy chiếc xe hàng nhỏ rời đi, một lão đầu đang trong coi hàng bên cạnh đã thân quen mấy ngày nay thấy vậy hô lên hỏi.
“Trong nhà có một chút chuyện í.” Thanh niên đáp, đẩy xe nhỏ bước nhanh rời đi.
Cảnh tượng tương tự phát sinh ở rất nhiều nơi trong thành, huynh đệ thủ hạ của Viên Cương tiếp thu được tín hiệu, nhao nhao tập kết. . . . . .
Trên một giao lộ, Phượng Nhược Nghĩa dẫn theo mấy trăm nhân mã chạy bước đều đến, cùng như vậy, Đào Diễn cũng dẫn theo mấy trăm nhân mã chạy bước đều đến, cùng đụng mặt tại giao lộ.
Hai đoàn nhân mã cùng hợp thành một đội, một đường chạy bộ không ngừng nghỉ, lại chạy tới một đầu giao lộ, hai người nhìn nhau gật đầu, lại dẫn nhân mã riêng phần mình tách ra, phân theo hai hướng, vây kín tòa đình viện đang giam lỏng Thương Triều Tông.
Phượng Nhược Nghĩa dẫn đám người chạy thẳng đến cửa chính.
Đầu lĩnh quân coi giữ cửa ra vào lập tức chắp tay chào, “Nghĩa tướng quân.”
Phượng Nhược Nghĩa trầm giọng