Chương 443: Thứ sử Nam Châu
Edit: Luna Huang
Không đầy một lát sau, Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan cùng bị giải vào trong sảnh đường.
Hai người trước đó còn đang hăng hái, mới trong vòng một ngày này liền thay đổi một trời một vực, bộ dạng lúc này của hai người, khiến đám người đang ở trong sảnh đường nhìn thấy cũng âm thầm thổn thức, nhất là Phượng Lăng Ba, bị trực tiếp kéo đi, cả người một bộ dạng si ngu ngơ ngác, tựa hồ như còn chưa có hồi tỉnh lại từ trong đả kích.
Mọi người cũng có thể lý giải, ‘trộm gà không thành còn mất nắm gạo’, còn bồi thêm hai nhi tử đi vào.
Mặt Bành Hựu Tại không có biểu cảm gì, nhìn chằm chằm hai người, quai hàm căng cứng một chút, trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên!”
Phượng Lăng Ba không có phản ứng, giống như bị ngốc rồi vậy, cũng không biết là ngốc thật hay là giả ngốc, tóm lại cứ si ngốc ngơ ngác đứng đó không có phản ứng, đối với lời nói của Bành Hựu Tại giống như không nghe thấy.
Bành Ngọc Lan đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, ánh mắt tan rã, từ từ ngẩng đầu, tựa hồ bị giọng nói của phụ thân làm cho xúc động, “Cha!” Chợt kêu to lên như than trời trách đất vậy, quỳ gối xuống trước mặt Bành Hựu Tại, ôm lấy chân Bành Hựu Tại, “Cha, Nghĩa nhi với Tiết nhi chết rồi, Thương Triều Tông hắn giết Nghĩa nhi cùng Tiết nhi rồi, ngài phải báo thù cho chúng nó a!”
Khuôn mặt Bành Hựu Tại run rẩy, hắn đương nhiên biết hai đứa ngoại tôn đã chết rồi, chết như thế nào hắn cũng biết rõ rõ ràng ràng, nhưng mà hắn không chỉ là ông ngoại của hai đứa cháu, mà còn là chưởng môn của Thiên Ngọc môn nữa, ở ngay trước mặt một đám cao tầng Thiên Ngọc môn, thù riêng làm sao có thể lớn hơn hết thảy được? Thế mà ở ngay trước mặt mọi người nói về thù riêng!
Hắn nhấc chân lên, hất Bành Ngọc Lan té lật sang một bên, “Lá gan của ngươi không nhỏ, lại dám lừa dối trưởng lão lấy lệnh bài điều động nhân mã Thiên Ngọc môn để làm bậy!” Nói xong nghiêng đầu qua bên cạnh ra hiệu một chút.
Trần Đình Tú đang đứng một bên lập tức trầm giọng công bố tội trạng của vợ chồng hai người, nêu rõ những ‘chuyện tốt’ mà hai vợ chồng đã làm hết một lượt.
Sau khi Trần Đình Tú ngừng lại, Bành Hựu Tại từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nữ nhi, con rể của mình, nghiêm nghị nói: “Những tội trạng Trần trưởng lão vừa kể tới, hai người các ngươi còn có dị nghị gì không?”
Phượng Lăng Ba vẫn là bộ dạng si ngốc đần độn, Bành Ngọc Lan đang khóc lóc sướt mướt chợt giật mình chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ thân đang có vẻ mặt túc sát, rốt cục thanh tỉnh, ý thức được, phụ thân đến không phải để ra mặt cho bọn hắn, mà là đang lấy thân phận chưởng môn Thiên Ngọc môn để đến tính sổ với bọn hắn.
“Không liên quan gì đến Lăng Ba, đều là lỗi của ta, đều là do ta chỉ điểm, là do ta cố ý giấu giếm huynh ấy cùng với hai đứa nhi tử làm chuyện này, Lăng Ba không biết chút gì cả. . .” Bành Ngọc Lan chợt la hét, nhìn quanh đám người, vỗ ngực, nhận hết tất cả tội hết lên trên người mình, muốn rũ sạch tội trạng cho Phượng Lăng Ba.
Trong nội tâm nàng rõ ràng, để Phượng Lăng Ba gánh chịu trách nhiệm mà nói, Phượng Lăng Ba hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Mà nàng gánh chịu trách nhiệm thì khác, dù sao nàng cũng là nữ nhi của chưởng môn, mọi người xem mặt mũi của phụ thân nàng, nhiều lắm là để nàng chịu chút trừng phạt, đoán chừng không ai dám nói muốn xử tử nàng, nàng không tin phụ thân có thể hạ quyết tâm giết nàng.
Nàng cũng không có bao biện nói vô tội, có một số việc đã không gạt được.
Thấy nàng ta ôm lấy tội trạng này, đám người quay mặt nhìn nhau, quả nhiên đều cảm thấy khó giải quyết.
Sắc mặt Bành Hựu Tại tái xanh, gật đầu nói: “Ngươi thích ôm trách nhiệm, ta để cho ngươi ôm, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết hậu quả nếu ngươi gánh lấy trách nhiệm này hay không?”
Bành Ngọc Lan ngẩn ngơ, có điều vẫn là không tin là phụ thân sẽ đi giết mình, lần nữa lớn tiếng nói: “Đệ tử nói câu nào câu nấy đều là thật, đều là do đệ tử tự làm chủ, Lăng Ba không biết chút nào cả, đệ tử cam tâm tình nguyện gánh chịu mọi trách nhiệm!”
“Tốt!” Bành Hựu Tại giận quá hóa cười, ‘hắc hắc’ gật đầu, rồi phất tay ra hiệu, “Dựng đứng lên!”
Đệ tử hai bên hơi do dự, có chút không biết nên làm như thế nào cho phải.
Bành Hựu Tại lập tức quay đầu sang nhìn hằm hằm, “Môn quy ở đâu rồi?”
Hai tên đệ tử sợ hãi, cấp tốc tiến lên, nâng Bành Ngọc Lan đang ngồi dưới sàn đứng dậy, một người giữ lấy một cái cánh tay của nàng ta.
Bành Ngọc Lan cũng sợ hãi, khẩn trương nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại đang từng bước tới gần.
Đúng lúc này, Phong Ân Thái bỗng nhiên lướt ra, ngăn ở giữa 2 cha con, đứng chắn ở trước mặt Bành Hựu Tại, ôm quyền nói: “Chưởng môn, chuyện này chắc là có ẩn tình gì khác, không ngại tra rõ rồi hẵng xử trí tiếp.”
Hắn cùng Bành Hựu Tại cùng một mạch, xuất sư cùng một sư phụ, là sư huynh đệ đường đường chính chính, thời điểm sư huynh khó xử, hắn nhất định phải đứng ra nói đỡ. Đi Tề quốc xử lý chiến mã bất lợi, tổn thất nặng nề, vốn nên truy cứu trách nhiệm của hắn, cũng là sư huynh nghĩ hết biện pháp giúp hắn hóa giải, chẳng những hóa giải, còn để cho hắn có chút công lao nữa.
Lúc này, hắn không dẫn đầu ra nói chuyện, thì ai đi ra đây?
Trong các trưởng lão khác lập tức có người phụ họa, “Đúng vậy a! Chưởng môn, không nên nóng lòng định đoạt.”
Bành Hựu Tại giọng trầm bổng nói: “Hảo ý của chư vị, ta xin tâm lĩnh! Nếu là con cái chư vị, nể tình chư vị có cống hiến với tông môn, bản tọa nhìn tình huống sẽ mở một mặt, nhưng nó là nữ nhi của ta, nếu nữ nhi của chưởng môn có thể dẫn đầu làm trái với môn quy, sau này đệ tử Thiên Ngọc môn có lỗi, còn phạt được nữa sao? Chưởng môn dẫn đầu đi làm trái quy tắc, còn làm sao chấp pháp nữa? Có công tất thưởng, có tội tất phạt, quốc có quốc pháp, môn có môn quy, không có quy củ sao thành được tiêu chuẩn, sự thật đều tại, chư vị không cần nhiều lời!”
Nói rồi một tay đẩy Phong Ân Thái ra.
“Sư huynh nghĩ lại a!” Phong Ân Thái ở bên cạnh chắp tay cầu khẩn.
“Cha!” Bành Ngọc Lan khẩn trương sợ hãi, nhịn không được vùng vẫy một hồi, nhưng mà không cách nào tránh thoát.
Bành Hựu Tại đứng ở bên cạnh nàng, nói “Đứng ở lập trường của phụ thân, phụ thân làm sao không muốn bảo hộ con, thế nhưng đứng ở lập trường chưởng môn của Thiên Ngọc môn. . . Nha đầu, con hồ đồ a!” Còn chưa nói xong, đột nhiên xuất thủ, hai ngón tay hung hăng đâm vào phần bụng của Bành Ngọc Lan.
Bành Ngọc Lan rên lên một tiếng, hai mắt trừng lớn, ngay sau đó hét “a” lên một tiếng thê lương thảm thiết, toàn thân run rẩy kịch liệt run rẩy, giãy dụa, mặt mũi tràn đầy thống khổ không chịu nổi.
Hai tên đệ tử Thiên Ngọc môn gắt gao giữ nàng thật chặt.
Thẳng đến lúc này, tất cả mọi người ở đây mới biết chưởng môn quyết định trừng phạt gì với nữ nhi của mình, Phong Ân Thái nghiêng đầu qua một bên, không đành lòng nhìn thẳng.
Kình phong từ vị trí Bành Hựu Tại điểm chỉ tràn ra, nếu mở pháp nhãn ra xem xét mà nói, có thể nhìn thấy phần bụng Bành Ngọc Lan có sương mờ nhàn nhạt đang kịch liệt tiết ra. Mà bản thân Bành Ngọc Lan thì cũng mất đi thần thái với tốc độ rõ rệt, mái tóc đen thui nhanh chóng bạc đi thấy rõ.
Đợi Bành Hựu Tại thu tay lại, đầu Bành Ngọc Lan đã thõng xuống, không còn động tĩnh, làn da đã mất đi sự co dãn, nhìn cả người tựa hồ trong nháy mắt trở nên già đi không ít.
Bành Hựu Tại tự mình xuất thủ, phá hủy khí hải đan điền của nữ nhi, tự mình xuất thủ phế đi một thân tu vi của nữ nhi, cả đời này cơ bản đã không có khả năng tu luyện lại.
Thân là tu sĩ đều hiểu, đối với tu sĩ mà nói, nhiều năm khổ tu trong nháy mắt đã hóa thành hư không, cái này còn khó chịu hơn là trực tiếp giết nàng nữa!
Trừng phạt này không thể bảo là không nặng, nhưng đối