Chương 444: Chư hầu một phương
Edit: Luna Huang
Thương Triều Tông bên này cũng đáp ứng điều kiện của Thiên Ngọc môn, giao hết công việc bảo vệ an toàn của bản thân cho Thiên Ngọc môn, tu sĩ ba phái ở bên kia không được phép tham gia vào.
Một đám tướng lĩnh lĩnh mệnh rời đi, Mai, Ngô, Triệu cũng ở trong đó, đều ảm đạm rời đi, ba người đều lòng dạ biết rõ, Thương Triều Tông sợ là sẽ tiến hành một trận thanh tẩy nhân mã dưới quyền của bọn hắn, nhằm tan rã quyền thế của bọn hắn.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Thương Triều Tông đã ăn phải thua thiệt một lần, bị ép vào tuyệt cảnh, thiếu chút mất mạng, tình huống còn rõ mồn một ở trước mắt, khi đó là tuyệt vọng đến bực nào, trải qua một lần như vậy, tâm tính còn không thay đổi nữa mới là chuyện lạ, cho nên lần thanh tẩy sắp đến này, sẽ có cường độ mạnh mẽ chưa từng có.
Thậm chí, Thương Triều Tông đã để mắt tới Phượng Lăng Ba cùng mấy đứa cháu trai của Phượng Lăng Ba, giết Phượng Nhược Nghĩa cùng Phượng Nhược Tiết cũng không để hắn an tâm, chỉ cần nhi tử của hai người này với Phượng Lăng Ba vẫn còn đó, Bành Hựu Tại thân là chưởng môn Thiên Ngọc môn tùy thời có khả năng đỡ lên lại, y nguyên vẫn còn khả năng thay thế bên này.
Đưa mắt nhìn chư tướng rời đi, Bành Hựu Tại đang đứng bên cạnh dự thính tiến lên, có vẻ như hững hờ hỏi một câu, “Vương gia tuân theo ý chỉ triều đình, được vinh dự thăng lên làm thứ sử Nam Châu, ngày đại hỉ như thế này, vì sao lại không thấy Ngưu Hữu Đạo đến đây chúc mừng vậy?”
Hắn nơi này một mực chờ đợi Ngưu Hữu Đạo hiện thân, nhưng mấy ngày này từ đầu tới cuối cũng không thấy bóng dáng Ngưu Hữu Đạo đâu, cho dù ta không hại ngươi, ngươi cũng đã đạt được rồi, về chuyện lợi ích bán rượu, ngươi con mẹ nó cũng phải đi ra nói cho rõ ràng a?
Tính sai một bước, từng bước lâm vào bị động, tư vị đó thật không dễ chịu.
Thương Triều Tông đáp: “Bản vương cũng đang tìm hắn đây, cũng không biết đang ở nơi nào nữa.”
Nói chẳng khác gì cự tuyệt trả lời, trên thực tế là hắn cũng hoàn toàn không biết Ngưu Hữu Đạo đang ở đâu, hắn cũng muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, để thể hiện lòng cảm kích một mực kìm nén ở trong lòng kia.
Mấu chốt Ngưu Hữu Đạo không giống như Thiên Ngọc môn, từ trước tới giờ không đòi hỏi hắn cái gì cả, một mực luôn giúp hắn, nhiều lần hỗ trợ kịp thời. Mặc dù Ngưu Hữu Đạo cũng là tu sĩ, nhưng một mực xem như bằng hữu, cùng Ngưu Hữu Đạo liên hệ luôn có cảm giác an toàn, loại cảm giác này khiến Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình cùng nhắc tới Đông Quách Hạo Nhiên.
Hai người đều nói, khó trách Đông Quách Hạo Nhiên có thể thu Ngưu Hữu Đạo làm đệ tử thân cận, rất có phong phạm của sư phụ hắn.
Chỉ là lời này nếu để Ngưu Hữu Đạo nghe được, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Gương mặt Bành Hựu Tại chành bành ra, lúc này xem như chân chính được lĩnh giáo cái gì gọi thủ đoạn của người nào đó, trước kia dù sao cũng là gián tiếp, còn chưa có cảm thụ gì, lúc này đây có thể nói là âm thầm trực tiếp giao phong với hắn, Thiên Ngọc môn bị thiệt lớn.
Phần biệt khuất này làm hắn không có chỗ để phát tiết, làm sao tên này cứ trốn tránh không chịu lộ diện, chỉ ở phía sau màn điều khiển.
Trước mắt, với hắn mà nói, Thương Triều Tông cũng không đáng sợ, dù sao tính mạng của Thương Triều Tông cũng nằm ở trong tay Thiên Ngọc môn hắn, chân chính để hắn kiêng kỵ là tên Ngưu Hữu Đạo trốn ở phía sau màn kia, nhất là sau khi ăn phải lần thua thiệt này, người này chưa bị trừ diệt, luôn khiến hắn lo lắng một ngày nào sẽ mất đi không chế đối với Thương Triều Tông.
Thấy hắn không nói gì có ích, Bành Hựu Tại cũng không miễn cưỡng, nhắc nhở một câu, “Ân oán là giữa vương gia với Phượng gia, vương phi vô tội, mong rằng vương gia vẫn đối xử tốt, không nên làm khó nàng.”
Bên này sẽ không để cả nhà Bành Ngọc Lan lưu lại đây, nếu không rất có thể sẽ gặp độc thủ của Thương Triều Tông, vốn chuẩn bị mang cả Phượng Nhược Nam đi, miễn cho bị Thương Triều Tông ngược đãi.
Nhưng mà, bản thân Phượng Nhược Nam tình nguyện lưu lại ở bên người Thương Triều Tông chịu tội, cũng không muốn ở cùng một chỗ với người Phượng gia, đều biết lần này Phượng gia thật sự đã làm tổn thương nàng rất nặng.
Có một số việc, cũng không có cách nào miễn cưỡng, bản thân Phượng Nhược Nam không muốn đi, cũng không có khả năng bắt nhốt Phượng Nhược Nam mang đi.
Thương Triều Tông nói: “Chưởng môn yên tâm, bản vương còn không đến mức lấy nữ nhân ra trút giận, Nhược Nam là phu nhân của bản vương, bản vương nhất định phục vụ cho ăn ngon mặc sướng, tuyệt đối không bạc đãi!”
Bành Hựu Tại lặng yên một lúc, cũng không có lại nói cái gì nữa, quay người rời đi, nếu Phượng Nhược Nam thật bị ủy khuất gì, nếu nó không lên tiếng, chuyện giữa phu thê người ta, người ngoài cũng rất khó can thiệp, nói nhiều gì thêm cũng là nói nhảm.
Một đám người đi ra chính đường đưa tiễn, đưa mắt nhìn đám người Bành Hựu Tại rời đi.
Một trận mưa gió rốt cục đã ổn định, Thương Triều Tông đứng trên bậc thềm dưới mái hiên, ngửa mặt lên trời thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, tâm tình thư suốt, như trời quang sau mưa bão, rốt cục Nam Châu đã rơi vào tay mình!
Thương Thục Thanh chợt than nhẹ một tiếng nói, “Không biết khi nào thì Đạo gia trở về.”
Mấy người đều có cảm khái, Ngưu Hữu Đạo chẳng những giúp bên này cầm lấy được Nam Châu, hơn nữa còn giúp bên này được triều đình tán thành, bên này không phải là nghịch tặc, mà là danh chính ngôn thuận được triều đình bổ nhiệm làm thứ sử Nam Châu, mặt mũi trong ngoài đều có đủ, chân chính là đã giảm bớt được rất nhiều phiền phức, vì thế càng khiến cho mấy người cảm khái càng nhiều hơn.
Lam Nhược Đình: “Cầm nắm Nam Châu chỉ là bắt đầu thôi, tiếp xuống quản lý Nam Châu ra sao mới là vấn đề, Thiên Ngọc môn sẽ không bỏ công không, bước kế tiếp của bọn hắn tất nhiên là sẽ muốn đòi lấy tài vật của Nam Châu, là một chuyện khó làm.”
Điểm ấy mọi người đều biết, Thiên Ngọc môn có thể mạo hiểm lấy Nam Châu, đơn giản chính là vì muốn đạt được càng nhiều tài nguyên hơn, không có khả năng không chìa tay ra, chuyện này là không cách nào tránh khỏi.
Đúng lúc này, một tên thân vệ đến đây, đứng ở cửa ra vào, chắp tay bẩm báo, “Vương gia, chương môn ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, xin cầu kiến.”
Thương Triều Tông đang muốn nói cho mời vào, Viên Cương đang đứng một bên đã lên tiếng ngắt lời, nói: “Đạo gia có ý muốn cho bọn hắn cứ hóng gió đó, tạm thời không cần để ý tới bọn hắn.”
Mấy người cùng quay sang nhìn hắn, Thương Triều Tông do dự nói: “Cái này có thích hợp không?”
Viên Cương: “Đạo gia bảo bọn hắn tới hộ giá, bọn hắn lại lá mặt lá trái, núp ở ngoài thành chơi hai đầu, kém chút để vương gia gặp nạn! Sau khi Đạo gia biết rõ tình hình rất không cao hứng, cái thói này không thể kéo dài, để bọn hắn chạy trở về Thanh Sơn quận trông nhà cho Đạo gia đi, chờ bọn hắn nghĩ thông suốt xong rồi lại nói, nếu không phải là người một nhà, không có gì tốt để nói cả, trời đất bao la tùy bọn hắn đi đâu thì đi.”
Bảo người ba phái về Thanh Sơn quận trông nhà cho Đạo gia? Thương Thục Thanh chớp chớp đôi mắt sáng, trong đôi mắt sáng có ý cười, cảm giác lời này của Đạo gia bá khí!
Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, mỉm cười, Ngưu Hữu Đạo có thể nói ra được lời như vậy, có thể thấy được, rằng ba môn phái này đã bị Ngưu Hữu Đạo nắm hết ở trong tay, khả năng đó thật sự khiến người ta không có gì để nói, bất quá nói đi thì nói lại, người có thể vật tay với Thiên Ngọc môn, há lại đi sợ ba môn