Chương 446: Ngươi đã có thai ba tháng
Edit: Luna Huang
Viên Cương: “Ngươi liền không sợ Vạn Động Thiên Phủ phản ngược lại, lấy Tiêu Thiên Chấn ra uy hiếp ngươi sao?”
“Vạn Động Thiên Phủ nhà lớn nghiệp bự, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ lấy thân gia tính mạng của mình đi liều mạng với ta sao?” Ngưu Hữu Đạo mở mắt, liếc xéo hắn, xem chừng vị này đứng đó nói nhảm là do không đành lòng đây.
Quả nhiên, Viên Cương: “Đạo gia, ngươi liền không thể nghĩ một chút biện pháp gì sao? Huống chi có nhược điểm này nơi tay, Vạn Động Thiên Phủ liền bị nắm ở trên tay ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Hầu Tử, ngươi cũng là người ra ngoài lăn lộn nhiều năm, đạo lý như nào trong lòng ngươi hẳn cũng rõ ràng. Thực lực chênh lệch quá xa, là không có tư cách nuốt lời, một khi nuốt lời, Vạn Động Thiên Phủ sẽ không tin ta nữa. Bây giờ đối mặt Thiên Ngọc môn ta đã không dám tùy tiện lộ diện rồi, lại chọc giận thêm Vạn Động Thiên Phủ, sau này tình cảnh của ta như nào là có thể nghĩ.”
Nói đến đây lại nhịn không được buông tiếng thở dài, “Hầu Tử, ranh con kia cũng không phải thứ gì tốt, sớm muộn cũng muốn lấy oán trả ơn, trở mặt với mẹ của nó, Hải Như Nguyệt lại không chịu uỷ quyền, hai mẹ con này sớm muộn sẽ tự giết lẫn nhau, ta cứu không được bọn hắn, ai cũng không giúp được bọn hắn. Ngươi nhất định phải minh bạch một điều, một cái Kim Châu hỗn loạn, sẽ gây bất lợi cho Nam Châu!”
. . . . . .
Kim Châu phủ thành, có mười mấy tên tu sĩ đang hộ tống một chiếc xe ngựa đi vào thành.
Một đường chạy thẳng đến bên ngoài đại môn phủ thứ sử thì ngừng lại, màn xe được xốc lên, Tiêu Thiên Chấn chui ra.
Hải Như Nguyệt đã đứng đợi ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy hắn, lập tức kêu gọi một tiếng mang theo buồn vui lẫn lộn, “Chấn nhi!”
Lê Vô Hoa đang đứng đó quan sát, im lặng không nói gì, nhìn Hải Như Nguyệt xách váy chạy xuống bậc tam cấp, cũng không có ngăn cản.
Trước đó, bên này đã giảm lỏng Hải Như Nguyệt lại, không cho phép Hải Như Nguyệt ra khỏi đại môn này một bước.
Quản gia Chu Thuận đã lã chã rơi lệ, một mặt đầy thống khổ đứng đó lắc đầu.
“Mẫu thân!” Tiêu Thiên Chấn xuống xe, theo quy củ chắp tay hành lễ.
Hải Như Nguyệt đã không quan tâm cái gì khác, ôm lấy nhi tử, nhìn như sốt ruột hóng con mà vui đến phát khóc, nhưng kì thực đang lẩm bẩm ở bên tai nhi tử, “Không nên trở về a, con thật sự không nên trở về đây a!”
Tiêu Thiên Chấn không biết thâm ý trong lời này, bởi vì hắn không biết chân tướng trị bệnh cho hắn, ngẩng đầu lên nhìn Hải Như Nguyệt, trong mắt hơi lóe lên một tia oán hận rồi lập tức trôi qua.
Hơi thỏa mãn nỗi niềm nhớ thương con xong, Hải Như Nguyệt nắm tay nhi tử dắt lên bậc tam cấp đi vào.
Đúng lúc này, chợt có một kiện đồ vật xé gió ‘viu’ một tiếng, phá không bắn đến, bắn thẳng đến chỗ bậc tam cấp Lê Vô Hoa đang đứng.
Lê Vô Hoa đưa chưởng đỡ từ xa, đồ vật bay tới nháy mắt lơ lửng ở dưới mái hiên, hắn tập trung nhìn vào, thấy là một tấm lệnh bài.
Khi thấy rõ khối lệnh bài này là gì, sắc mặt Lê Vô Hoa kịch biến, năm ngón tay đưa ra vồ lấy, thu lệnh bài vào trong lòng bàn tay, thuận tiện dùng tay áo rộng che giấu đi, ánh mắt lại cấp tốc nhìn về phía đồ vật được phóng tới, trên nóc nhà đối diện ngoài đường.
Đám người bên này quay đầu nhìn lại, hai mẫu tử Hải Như Nguyệt cũng đứng lại ở trên bậc tam cấp, quay đầu lại quan sát.
Trên nóc nhà có hai người đang đứng đó.
Một cái lão đầu y phục lôi thôi lếch thếch, không có buộc búi tóc, tóc muối tiêu thả sau lưng, tùy tiện dùng một sợi dây lụa buộc lại thả ở phía sau lưng.
Còn một người trẻ tuổi diện mạo tuấn dật, cũng để kiểu tóc đồng dạng, toàn thân mặc bộ áo trắng như tuyết, làn da trắng nõn, thần sắc lạnh nhạt mà thong dong, tiêu sái phiêu dật, cõng ở trên lưng một cái giỏ trúc.
Hai người bay từ nóc nhà lướt tới, hạ xuống cách bên này không xa, không nhanh không chậm bước đi tới.
Thủ vệ bên này lập tức đi lên ngăn lại, quát hỏi: “Người phương nào?”
Hai người dừng bước, lão đầu có bộ mặt cứng nhắc, rõ ràng đang đeo mặt nạ, không để ý tới thủ vệ trước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lê Vô Hoa đang đứng trên bậc tam cấp, phát ra giọng điệu âm trầm, “Ngươi muốn ngăn ta sao?”
Hầu kết Lê Vô Hoa hơi run run một chút, cuối cùng từ từ đưa tay lên, ra hiệu cho thủ vệ đang ngăn cản tránh ra.
Thủ vệ đang ngăn cản tránh ra hai bên, cho qua.
Một già một trẻ lại cùng song song đi tới, lúc đến cửa ra vào, thanh niên trẻ tuổi dừng lại, lão đầu thì tiếp tục leo lên bậc cửa, đi thẳng tới chỗ hai mẫu tử Hải Như Nguyệt.
Tình hình cổ quái này khiến cho hai mẫu tử có chút khẩn trương, rõ ràng đều đã nhìn ra, ngay cả Lê Vô Hoa cũng kiêng kị người này, liền tranh thủ thời gian bước nhanh lên bậc cửa, đứng dưới mái hiên tránh né. Hải Như Nguyệt hỏi Lê Vô Hoa, “Người này là ai vậy?”
Lê Vô Hoa không có lên tiếng, nhìn chằm chằm lão đầu đang tiếp tục bước đi lên bậc tam cấp.
Lão đầu y nguyên nhắm hướng hai mẫu tử đang đứng dưới mái hiên đi đến.
Cuối cùng, Lê Vô Hoa không thể không lách mình tiến lên, ngăn ở giữa lão đầu và mẫu tử, chắp tay hỏi: “Không biết tôn giá muốn làm gì?”
Lão đầu lại bình tĩnh hỏi một câu, “Ngươi muốn ngăn ta sao?”
Lê Vô Hoa: “Nơi này cũng không phải là chỗ người nào cũng có thể tự tiện xông vào, tôn giá đến tột cùng là người phương nào?”
Lão đầu: “Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ việc biết tấm lệnh bài kia là đủ rồi. Ngươi hình như là cái gì trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ đi, chẳng lẽ ngay cả lệnh của chưởng môn Thanh Nguyên Tử ngươi cũng không nhận ra sao?”
Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đứng ở một bên khác nghe vậy liền kinh ngạc, Thanh Nguyên Tử là chưởng môn đời trước của Vạn Động Thiên Phủ, đã đi về cõi tiên, về phần lệnh bài chưởng môn, không phải hiện tại đang ở trên tay chương môn đương nhiệm sao? Lão đầu này nói như vậy là có ý gì?
Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ hai bên nghe xong có chút không hiểu.
Lê Vô Hoa nhìn xem phản ứng của các đệ tử đồng môn chung quanh một chút, bọn hắn không biết vì sao, còn hắn thì lại là có biết đến, lệnh bài đang ở trên tay chưởng môn đương nhiệm là lệnh bài chế tác lại sau đó, lệnh bài nguyên bản có liên lụy tới một đoạn bí mật, đã được tặng cho người, nói xác thực ra là, bị người yêu cầu lấy đi.
Bởi vì chuyện này quan hệ đến mặt mũi Vạn Động Thiên Phủ, ngoại trừ cao tầng của Vạn Động Thiên Phủ ra, sẽ không để cho những người khác biết được chuyện này.
Lê Vô Hoa: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Lão đầu: “Ý của ngươi là, Vạn Động Thiên Phủ nói không giữ lời, muốn hủy hứa hẹn?”
Lê Vô Hoa vội nói: “Vạn Động Thiên Phủ ta chính là danh môn chính phái, tự nhiên là nói là sẽ giữ lời, chỉ là, chí ít phải để cho ta xác nhận thân phận cùng ý đồ đến đây của tôn giá đã chứ, ngài nói xem có phải hay không?”
Lão đầu đưa tay chỉ về phía Tiêu Thiên Chấn, “Hắn chính là thứ sử Kim Châu Tiêu Thiên Chấn phải không?”
Tiêu Thiên Chấn có chút e ngại, làm sao cảm giác lão đầu này tới đây là nhắm vào mình rồi?
Hải Như Nguyệt cũng vô ý thức nắm chặt tay nhi tử, chưa bao giờ nàng thấy Lê Vô Hoa thận trọng đối đãi với người ngoài như vậy qua.
Lê Vô Hoa quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên Chấn một cái, lại quay đầu về, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Lão đầu: “Nghe nói đệ tử của ta đã chữa khỏi Thiên Âm Tổn Mạch cho hắn, có thật có chuyện này hay không?”
Lời này vừa nói ra, ở đây người biết chuyện đều chấn kinh, đều nghe nói là đệ tử Quỷ Y chữa khỏi bệnh tật cho vị thiếu chủ này, vậy chẳng lẽ lão nhân này chính là Quỷ Y Hình Phương ở trong truyền thuyết đó hay sao?
Lê Vô Hoa thì âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ lão quái vật kia tới thật sao?
Kỳ thật, khi nhìn thấy tấm