Chương 449: Tâm tư người thay đổi
Edit: Luna Huang
“Sư thúc!” Đường Nghi hò hét gọi theo, nhưng không thể giữ người lại, bóng người đã rời đi xa, mặt mũi nàng không khỏi tràn đầy thất vọng.
Dần dần lại lộ ra vẻ suy tư, suy ngẫm lại lời nói của Triệu Hùng Ca, bây giờ nàng phải đi tìm Ngưu Hữu Đạo sao?
Cái này thật sự là chuyện khiến cho người ta lúng túng, nàng vẫn còn nhớ tới lúc bái thiên địa, bản thân nàng ứng phó qua loa ra sao, vẫn còn nhớ tới những hành động hời hợt trong đêm động phòng hoa chúc khi đó, càng nhớ rất rõ mấy năm giam lỏng ngó lơ Ngưu Hữu Đạo, cái gọi là phu thê đó, mặc dù ở gần nhau, thế nhưng tổng số lần gặp mặt cũng chẳng được bao nhiêu.
Nhưng ai ngờ tới, thiếu niên một mực yên lặng thuận theo kia, thật ra lại là một con rồng ẩn dưới thâm sâu, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng, liền khiến cho người ta chấn kinh!
Thiếu niên rời núi, thoát khỏi gông xiềng, sấm vang chớp dội, một đường phong vân, đủ loại sự tích, nàng ít nhiều gì cũng có nghe thấy, ngắn ngủi mấy năm, giờ đây đã là một nhận vật có thể chi phối được cả chư hầu một phương, tay nắm vận mệnh của rất nhiều người, giờ đây, chỉ một cái Thượng Thanh tông, đã sớm không còn nằm vào mắt của người ta.
Nếu sớm biết như vậy, năm đó Thượng Thanh tông cần gì phải cực khổ đối xử với người ta như vậy.
Nàng cũng biết, hiện tại ở trong Thượng Thanh tông, mấy người bên dưới vẫn luôn nhịn không được lặng lẽ quan sát những động tĩnh của vị kia, với tâm tính đều là ở một bên nhìn xem một màn phục hưng kia, mà nghĩ nó vốn là nên thuộc về Thượng Thanh tông, rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại của chính mình, mà trong lòng chẳng biết có tư vị gì. Chuyện năm đó bức bách vị kia giao ra chức chưởng môn Thượng Thanh tông, giờ đây đã trở thành tâm bệnh, đè nặng lên tâm các thành viên từ trên xuống dưới của Thượng Thanh tông.
Rõ ràng là đã trục xuất người ta ra khỏi Thượng Thanh tông rồi, thế nhưng trong nội bộ Thượng Thanh tông, không hiểu sao lại tràn ngập một loại cảm xúc kỳ lạ, tựa hồ như người nào người nấy đều cho rằng, Ngưu Hữu Đạo vẫn còn là người của Thượng Thanh tông. Mà nàng với Ngưu Hữu Đạo còn có danh phận phu thê kia nữa, cái này khiến cho không ít người đều mơ hồ chờ mong có một ngày, Ngưu Hữu Đạo vì tầng quan hệ này mà có thể hồi tâm chuyển ý.
Ý nghĩ của mọi người nàng điều hiểu, nếu như Ngưu Hữu Đạo sau khi bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông lại là một tên phế vật, thì đoán chừng mọi người đã sớm quên đi Ngưu Hữu Đạo là ai luôn rồi.
Nhưng mà thiếu niên từng bị giam lỏng ở Đào Hoa Nguyên kia, đã dùng thực lực của bản thân chứng minh, rằng hắn căn bản chẳng cần quan tâm tới chức chưởng môn, mà dùng chính thực lực của mình chứng minh, rằng hắn sau khi rời khỏi Thượng Thanh tông cũng chẳng có chuyện gì.
Đường Nghi đứng lẳng lặng ở bên khe suối, khóe miệng nổi lên nụ cười đắng chát, tự giễu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía phương hướng Triệu Hùng Ca biến mất.
Cái gì mà hỏi nàng làm sao tìm được hắn chứ? Nàng lại không ngốc, rõ ràng là do chính Triệu Hùng Ca cố ý dẫn dụ nàng tới đây, cố ý chỉ điểm cho nàng.
Vị sư thúc này nhìn như tuyệt tình, nhìn như muốn phủi sạch hết mọi quan hệ với Thượng Thanh tông, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn rất để ý tới Thượng Thanh tông, chỉ cần vị sư thúc này không ngồi nhìn Thượng Thanh tông diệt vong, thì còn có cái gì phải sợ nữa chứ?
Suy nghĩ minh bạch được điểm này, trong lòng Đường Nghi bỗng nhiên có được dũng khí lớn lao đối mặt với những khó khăn!
Nhưng lại cũng có hoang mang, vì cái gì người giữ gìn khuôn phép cho Thượng Thanh tông lại không thể cứu vãn được Thượng Thanh tông, ngược lại, đều là những người bị Thượng Thanh tông vứt bỏ, thì lại có được năng lực đó, thí dụ như là Triệu Hùng Ca, thí dụ như là Ngưu Hữu Đạo này.
Mang theo suy tư đầy cõi lòng, Đường Nghi phi thân bay đi, gặp lại đám người Tô Phá đang chờ đợi ở trong rừng.
Song phương gặp mặt nhau ở trên mấy ngọn cây, Tô Phá quan sát hướng phía sau Đường Nghi một chút, rồi hỏi: “Chưởng môn, có gặp được không?”
Đường Nghi gật đầu, rồi nói: “Đi thôi!”
Một nhóm người bay lượn trở về, Tô Phá thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ngó.
Trở lại trên đường cái, lần nữa lên ngựa, tiếp tục lên đường.
Nơi này đã cách Bắc Châu phủ thành không tính quá xa, sau khi đi được khoảng một canh giờ, một nhóm liền tiến thẳng vào thành.
Dưới tình huống bình thường, trước tiến là sẽ đi phủ thứ sử phục mệnh với Thiệu Bình Ba, nhưng khiến cho Tô Phá có ngoài ý muốn chính là, Đường Nghi thế mà dẫn cả đám người trực tiếp trở về phủ đệ của Thượng Thanh tông ở trong phủ thành luôn.
Trực tiếp phóng ngựa chạy vào cửa hông, nhảy xuống ngựa, bàn giao dây cương cho đệ tử xong, Đường Nghi vừa đi vừa phân phó, “Triệu tập mấy vị trưởng lão, cùng với mấy đệ tử quản sự, đến chính đường để nghị sự đi.”
Tô Phá ngơ ngác một chút, hắn cũng là trưởng lão, tự nhiên là trực tiếp đi theo Đường Nghi.
Hai người đến chính đường, chờ đợi không được bao lâu sau, thì hai vị trưởng lão La Nguyên Công, Đường Tố Tố lần lượt đi vào, đằng sau, bao quát cả Ngụy Đa ở trong đó, hơn mười người đệ tử quản sự cũng nhao nhao chạy tới.
Ngoại trừ những người còn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ ra, những người nên tới đều đã tới đông đủ, La Nguyên Công lên tiếng trước, hỏi: “Chưởng môn vừa mới trở về, liền vội vàng triệu tập mọi người đến như vậy, không biết là cần nghị sự chuyện gì?”
Đường Nghi đang trong trầm mặc suy tư, nghe hỏi chợt lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua đám người, ngữ khí chậm rãi nói: “Ta chuẩn bị triệu tập toàn phái tiến về Tống quốc, đi một chuyến tới Vạn Thú môn bên kia, ý của chư vị như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, đám người nghe xong liền quay mặt nhìn nhau, không biết nguyên cớ vì sao. La Nguyên Công cùng Đường Tố Tố đều quay sang Tô Phá, nhìn hắn với ánh mắt hỏi thăm, có vẻ như đang muốn hỏi, tình huống gì đây, vì sao vừa đi ra ngoài một chuyến, vừa trở về lại toát ra chuyện như thế?
Tô Phá cũng không biết rõ tình huống, không có cách nào trả lời, chỉ là có chút hoài nghi, phải chăng là có liên quan đến Triệu Hùng Ca.
Ngay trước mặt Đường Tố Tố, hắn cũng không dám nhắc tới Triệu Hùng Ca, bằng không, Đường Tố Tố tất nhiên sẽ lại nổi điên lên, vì cái chết của trượng phu và nhi tử của nàng nữa.
Đường Tố Tố nghi ngờ nói: “Chưởng môn nói là toàn bộ đệ tử đi cùng luôn sao?”
Đường Nghi gật đầu.
La Nguyên Công nói bổ sung, “Nghe nói Vạn Thú môn sắp sửa tổ chức ‘Linh Thú hội’, có phải chưởng môn đến đó là vì ‘Linh Thú hội’ này hay không? Nếu là như thế, tựa hồ cũng không cần thiết dẫn toàn cả phái cùng chạy tới đó a.”
Đường Nghi trực tiếp nói thẳng: “Không phải tới vì ‘Linh Thú hội’, mà là tới nhằm vào Ngưu Hữu Đạo. Ta nhận được tin tức, biết Ngưu Hữu Đạo đang trên đường chạy tới Vạn Thú môn Tống quốc, lần này tiến đến đó, hẳn là có thể gặp được hắn.”
Đám người trố mắt, trong nháy mắt đã minh bạch ý tứ của nàng, từng người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Vẻ mặt Đường Tố Tố sầm xuống, trầm giọng nói: “Chưởng môn còn muốn kéo Ngưu Hữu Đạo trở về lại Thượng Thanh tông hay sao?”
Đường Nghi: “Không sai, ta đang có ý này, vì để biểu đạt thành ý, ta tính đích thân dẫn toàn phái từ trên xuống dưới tới mời hắn!”
Đường Tố Tố tức giận nói: “Chưởng môn, thái độ của tiểu tặc kia như nào ngài cũng biết, cần gì tự làm mất mặt mình chứ! Dù sao Thượng Thanh tông năm đó cũng là đệ nhất đại phái ở Yến quốc, đường đường là chưởng môn Thượng Thanh tông, tôn nghiêm ở đâu rồi, cần gì phải làm đi làm mấy chuyện khiến cho người ta xem thường như thế?”
Đường Nghi hỏi lại: “Trưởng lão cần gì phải tự lừa mình dối người, sa đà vào những vinh quang của các bậc tiền bối đời trước như thế, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, có môn phái nào không có thực lực mạnh mẽ hơn Thượng Thanh tông hiện tại cơ chứ? Ba môn phái này có thực lực mạnh hơn chúng ta nhiều, vậy mà còn phải cúi đầu nghe lệnh Ngưu Hữu Đạo, thế thì huống chi là Thượng Thanh tông hiện tại?”
Đường Tố Tố