Chương 450: Bái sư
Edit: Luna Huang
Đường Nghi khẽ liếc nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nói: “Những năm này, được đại công tử thu nhận cùng chiếu cố, Thượng Thanh tông ngồi chơi không ăn bám, thật sự xấu hổ, nếu lại tiếp tục như vậy nữa, e rằng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với lịch đại tiên sư của Thượng Thanh tông, cũng thẹn với đại công tử. . . . . .”
Mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực trong lòng nàng lại có chút khẩn trương, những năm nay ở gần, chẳng biết tại sao, một tu sĩ như nàng lại có chút sợ tên phàm nhân Thiệu Bình Ba này. Nàng một mực lo lắng, nếu như Thiệu Bình Ba không cho đi mà nói, thì nàng nên làm gì giờ.
Ánh mắt Thiệu Bình Ba lấp lóe, lập tức ý thức được nàng ta muốn nói tiếp cái gì, lúc này bèn cười rồi nói ngắt lời, “Chỉ cần Thượng Thanh tông tiếp tục ở lại, đó chính là báo đáp tốt nhất đối với ta rồi. Trước mắt hơi có ủy khuất cho Thượng Thanh tông, có điều ta đã có kế hoạch lâu dài rồi, về sau còn có rất nhiều chỗ cần đến Thượng Thanh tông ra sức hỗ trợ, đến lúc đó Thượng Thanh tông sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện, ta cam đoan với nàng!”
Tình cảnh của Thượng Thanh tông trước mắt như vậy cố nhiên là do nhân tố Đại Thiền sơn, nhưng cũng có nhân tố do hắn tạo áp lực nữa, hắn vốn tính âm thầm không hay biết từ từ bức cho Thượng Thanh tông rơi vào tuyệt cảnh, ý đồ cuối cùng là bức Đường Nghi thỏa hiệp gả cho hắn. Chỉ có điều Thượng Thanh tông không cảm giác được ác ý của hắn, chỉ cho rằng nguyên nhân là do Đại Thiền sơn, hắn cũng sẽ không để cho Đường Nghi thấy ác ý của hắn mà phản cảm, toàn bộ xấu xa để Đại Thiền sơn gánh hết đi.
Hắn sẽ không để cho Đường Nghi với Thượng Thanh tông rời đi, hắn nhận định rằng Triệu Hùng Ca vẫn còn tình cảm với bên này, vẫn chưa dứt hết.
Đường Nghi lặng yên một chút, nếu như sớm được nghe nói như thế này trước, thì vì chưa biết cân nhắc Thượng Thanh tông nên đi con đường nào, có lẽ nàng sẽ còn hỏi thăm hắn sau này có kế hoạch gì, cùng những lợi ích tương quan đến Thượng Thanh tông. Nhưng mà Triệu Hùng Ca xuất hiện, lại tận lực chỉ điểm, chỉ cho bên này đường đi, vì thế nàng đã hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tục cân nhắc đến việc lưu lại chờ đợi mõi mòn cái tương lai không xác định kia nữa.
Đường Nghi từ chối, nói: “Hảo ý của đại công tử ta xin tâm lĩnh, nhưng đó là quyết định của tất cả mọi người trên dưới Thượng Thanh tông, lúc này đến đây, chính là muốn nói lời chào từ biệt với đại công tử.”
Thiệu Bình Ba không tiếp cái chủ đề chào từ biệt này, mỉm cười nói: “Nếu đó là quyết định của tất mọi người trên dưới quý phái, vậy để ta đi gặp mặt chư vị pháp sư quý phái một chút, việc thuyết phục ở lại cứ giao cho ta, ta sẽ không để cho nàng phải khó xử.” Nói rồi đứng dậy, đưa tay ra hiệu mời Đường Nghi cùng đi tới chỗ ở của Thượng Thanh tông.
Đường Nghi đứng dậy theo, có chút khó xử nói, “Đại công tử. . .”
Nàng vừa mở miệng gọi, thì cùng lúc, từ phía ngoài đình cũng có một tiếng gọi “đại công tử” truyền đến, Thiệu Tam Tỉnh vội vã đi vào, đứng ở phía ngoài đình khẽ gật đầu ra hiệu.
“Xin đợi một chút.” Thiệu Bình Ba khách khí nói, biết ở loại tình huống này Thiệu Tam Tỉnh sẽ không vô duyên vô cớ đi quấy rầy hắn, dưới cái nhìn chăm chú của Đường Nghi, quay người đi qua.
Đi qua một bên tránh né, hai người chủ tớ chạm mặt, Thiệu Tam Tỉnh ghé vào bên tai Thiệu Bình Ba thì thầm một trận.
Nghe được báo cáo tình huống, sắc mặt Thiệu Bình Ba hơi biến đổi, mắt liếc nhìn bóng hình thướt tha đang đứng ở trong đình, ý thức được cái gì, khóe miệng hơi mím lại một chút.
Thiệu Tam Tỉnh báo cáo, chính là cấp báo từ trú quân ngoài thành gửi tới, nói là có quân sĩ trêu chọc phải một con mãnh thú ở trong rừng núi phụ cận, bị mãnh thú đuổi vào tận quân doanh, mãnh thú đao thương bất nhập, đã làm cho không ít sĩ tốt bị thương, đệ tử Đại Thiền sơn tiến đến xử lý, cũng chỉ có đuổi mãnh thú kia đi mà thôi, không dám làm gì con mãnh thú đó, chỉ nói con mãnh thú này, tên là Kim Mao Hống, chủ nhân phía sau nó bất phàm, không nên đắc tội!
Nghe được là Kim Mao Hống, Thiệu Bình Ba lập tức liên tưởng đến người nào đó, hắn lưu tâm để ý đến Triệu Hùng Ca, làm sao có thể không biết tọa kỵ của Triệu Hùng Ca tên là Kim Mao Hống cơ chứ. . . . . .
Bắc Châu phủ thành, cửa Đông, có một nhóm mấy trăm người đi ra khỏi thành, cưỡi ngựa tung vó đi xa.
Thượng Thanh tông đã rời đi, rốt cục toàn bộ cũng được rời đi khỏi Bắc Châu phủ thành, rời khỏi chỗ đã mắc kẹt mấy năm qua.
Trên đầu tường thành, trong lầu các, Thiệu Bình Ba lấp ló ở phía sau rèm cửa sổ, kéo lấy tấm áo choàng trên vai, yên lặng nhìn chằm chằm vào một nhóm đang còn đi xa kia.
Không phải hắn muốn thả cho Thượng Thanh tông rời đi, cũng không phải hắn không có cách nào giữ Đường Nghi ở lại, mà là hắn không dám không thả, cũng không dám giữ lại.
Đường Nghi vừa vào trong phủ thứ sử chào từ biệt cái, ở bên ngoài thành liền xuất hiện Kim Mao Hống của Triệu Hùng Ca, cái này là trùng hợp sao? Kim Mao Hống xông vào quân doanh, lại làm bị thương nhân mã dưới trướng của hắn, cái này tuyệt đối không phải là thiện ý, hắn cảm nhận được ý cảnh cáo ở đằng sau chuyện này.
Triệu Hùng Ca cũng không phải là Đường Nghi, cũng không phải là người hắn có thể đối phó với thực lực hiện tại, ngay cả Đại Thiền sơn cũng không dám trêu chọc Triệu Hùng Ca nữa là, đối mặt với thực lực tuyệt đối, mấy năm chủ mưu của hắn trong nháy mắt hóa thành hư không.
“Khụ khụ. . .” Thiệu Bình Ba đang nhìn theo phương xa, đột nhiên liên tục ho khan, nắm tay đưa lên che miệng.
Thiệu Tam Tỉnh lập tức tiến lên, vỗ vỗ phía sau lưng giúp hắn.
Sau khi hơi thở đều đặn trở lại, đang cong lưng ho khan Thiệu Bình Ba ưỡn thẳng lưng lên, rồi nói: “Bảo Lục Thánh Trung đi theo nhìn chằm chằm, xem coi Thượng Thanh tông này muốn đi đâu.”
Hắn hiếu kỳ không biết Thượng Thanh tông còn có thể đi đâu được, với loại thân phận xấu hổ của Triệu Hùng Ca kia, lại có thể giúp Thượng Thanh tông đi được đâu.
“Vâng.” Thiệu Tam Tỉnh dạ.
Trên đường cái, một đường khói bụi, Đường Nghi cưỡi ngựa chạy phía trước, trong lòng cảm khái vạn phần, rốt cục cũng đã rời khỏi địa phương khiến người ta không thể làm gì được này, giống như được thoát khỏi đầm lầy vậy, con đường phía trước dù không rõ, nhưng cả người vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chuyện quân doanh ngoài thành bị mãnh thú tập kích, nàng trở về sau đó cũng đã có nghe nói, sau khi biết được là do Kim Mao Hống làm về sau, nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hôm qua thái độ của Thiệu Bình Ba lại đột nhiên chuyển biến, không còn ép bên nàng ở lại nữa, là do sư thúc đã ra tay!
Điều này khiến cho nội tâm của nàng có chút hưng phấn, đệ tử đã từng ưu tú nhất của Thượng Thanh tông kia, cũng không có từ bỏ Thượng Thanh tông, cũng không có để mặc Thượng Thanh tông lâm vào tuyệt cảnh.
Năm đó Lưu Tiên tông tập kích, lúc sắp sửa bị diệt môn, thì Kim Mao Hống xuất hiện lui địch!
Bây giờ lại lấy Kim Mao Hống ra dẫn nàng tới gặp, chỉ đường cho nàng!
Ngay sau đó lại để cho Kim Mao Hống hiện thân, chấn nhiếp Thiệu Bình Ba!
Ý thức được sau lưng Thượng Thanh tông tồn tại một chỗ dựa lớn như vậy, trong lòng Đường Nghi tràn đầy dũng khí, đã có can đảm, có lòng tin đi đối mặt với hết thảy gian nan khốn khó!
. . . . . .
Trên một ngọn núi, mây mù mờ mịt, có một đám người bay lượn xuống chân núi, hạ xuống con đường bên cạnh, một đám người vừa hạ xuống chính là cao tầng Thiên Ngọc môn, do chưởng môn Bành Hựu Tại cầm đầu.
Trên đường, có