Chương 453: Trần bá có vấn đề
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi không thể không trịnh trọng nhắc nhở, “Ngươi đã nghĩ thông suốt, Đông Quách Hạo Nhiên là sư phụ danh chính ngôn thuận của ngươi, Đông Quách Hạo Nhiên là đệ tử Thượng Thanh tông! Mặc kệ Đông Quách Hạo Nhiên có truyền thụ cho ngươi được cái gì hay không, thì dù sao Đông Quách Hạo Nhiên cũng không hề có lỗi với ngươi, ta nói lời này nghe có chút sáo rỗng, nhưng nhân sinh một đời, có chút danh phận khi đã ghi nhận thì dù có ném đi cũng sẽ không thoát. Chuyện Đường Nghi ngươi có náo thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là chuyện nam nữ giữa ngươi với riêng Đường Nghi, nhưng nếu ngươi đi diệt Thượng Thanh tông, vậy đó chính là ‘khi sư diệt tổ’, phạm vào điều tối kỵ nhất của toàn bộ tu hành giới!”
“Bọn hắn có thể giết ta, ta lại không thể diệt trừ bọn hắn sao, đây là đạo lý gì?” Ngưu Hữu Đạo liếc xéo nàng ta.
“Không sai, điều này là bất công đối với ngươi, thế nhưng trên đời này nào có chuyện gì cũng được công bằng, người sống trên đời này, vốn có quá nhiều bất công phải muốn đối mặt, nếu như ngươi không chịu để những đạo đức thế gian kia ước thúc, chỉ lo khoái ý ân cừu của bản thân mình, thì ở trong mắt thế nhân đó chính là loại tà ma ngoại đạo, sẽ không ai nói chuyện công đạo gì cho ngươi!”
“Ngươi yên tâm, ta làm như vậy là có đạo lý của ta, nếu ta đã dám làm, thì trách nhiệm chuyện này sẽ không dính dáng gì đến ta cả!”
Tóm lại, mặc kệ Quản Phương Nghi khuyên bảo như thế nào, đều không có tác dụng.
Sau khi ăn xong, người Phù Phương viên bên này chính mắt nhìn thấy Viên Cương đi chấp hành ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, lấy Kim Sí từ chỗ lão Thập Tam bên kia đang còn trông coi, phát tin tức ra ngoài.
Không bao lâu sau, bên ngoài khách sạn, chỗ góc tường phía Tây phía ngoài đường, chợt có một bóng người lướt qua, thuận tay vỗ một phát, để lại trên bức tường ở một chỗ dễ thấy, một vết in có hình dạng của một con côn trùng kỳ quái, màu trắng.
Nhưng mà không biết từ lúc nào, hình ảnh con côn trùng này đã bị một người qua đường nào đó đi qua, tiện tay xóa đi mất mà không ai hay biết.
Sau khi màn đêm buông xuống, trên đường phố, trong đoàn người đến người đi, có một người xách theo ba chiếc đèn lồng nhỏ, được treo thành chuỗi, đi ngang qua phía bên ngoài khách sạn, nhìn qua thì trông giống như là người trong thế tục ở Vạn Tượng thành vậy, chỉ là trong chuỗi ba chiếc đèn lồng kia, thì chiếc ở giữa không sáng.
Người đi đường kia tựa hồ như không cẩn thận, trong lúc vô tình va phải một người đang tiến vào khách sạn, người bị đụng phải quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn xem, chính là Trần bá.
Người xách đèn lồng vội vàng liên tục xin lỗi.
Mặt Trần bá không có biểu cảm gì, cũng không so đo nói nhảm với hắn cái gì, trở vào trong khách sạn.
Người xách đèn lồng lại tiếp tục bước đi trên đường.
Khách sạn đối diện, trong khe hở sau cánh cửa sổ, có một đôi mắt ẩn trong bóng đêm, thu hết vào mắt một màn vô tình va chạm từ đầu đến cuối này, đằng sau đó tiếp tục lưu tâm đến khách sạn bên đó, nhìn xem phải chăng có người theo dõi người xách đèn lồng nữa hay không.
Mà trong hậu viện khách sạn, lại có bóng người lóe lên trên tường viện, chớp mắt leo qua tường, chính là Viên Cương đã được hóa trang.
Viên Cương tránh đi bằng cửa chính của khách sạn, từ hướng cửa sau của khách sạn rời đi, bước nhanh tăng tốc, cấp tốc xuyên qua từng con hẻm, đi vòng tới một nhánh đường khác, cũng chính là con đường phía trước khách sạn kia, sớm chạy tới phía trước người xách đèn lồng kia, rồi mới từ từ bước chậm lại, cả người được trùm trong đấu bồng đen.
Không đầy một lát sau, người xách đèn lồng bước đi ngang qua bên người Viên Cương.
Người xách đèn một đường đi về hướng Đông, cuối cùng quẹo vào một con ngõ nhỏ, tiến vào trong một tiểu viện.
Chờ một lúc sau, trong tiểu viện chợt có bóng đen của một con Kim Sí phóng lên tận trời cao, lướt về phía sâu trong bóng đêm mịt mờ.
Phụ cận đó, trong một tiểu viện khác, dưới mái hiên, có mấy hài đồng đang nhảy dây chơi đùa dưới ánh đèn lồng , phía trên nóc nhà, chợt có một bóng đen đang nằm nhoài trên đó lặng lẽ xoay người rơi xuống đất, tay bấu vào lỗ thông gió trên tường một phát, giảm tốc độ rơi xuống, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, đấu bồng đen bọc lấy thân thể, bước nhanh rời đi. . . . . .
Trong khách sạn, không biết Viên Cương đã trở về từ lúc nào, lúc băng qua hành lang, ngước mắt liếc nhìn lên trên xà ngang, ở một chỗ khó bị phát hiện có một tấm gương được gắn đó, khi đi qua cửa phòng Viên Phương, thì thuận tay gõ vào cửa, xong sau đó đi thẳng đến gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.
Trong phòng Viên Phương, Viên Phương đang ngồi trong bóng đêm ở bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hai tấm gương, hai mắt trợn tròn gần như không dám nháy mắt, chú ý đến những hình ảnh được phản chiếu lại ở trên hai tấm gương.
Trong một loạt đèn lồng được treo dưới mái hiên bên ngoài, trong cái cuối cùng có ẩn giấu một tấm gương, đối ứng với chiếc gương hắn ngồi nhìn bên cửa sổ này, mặc dù không thể nhìn thấy rõ cái gì, nhưng nếu có người nào ra vào dưới mái hiên bên ngoài cửa sổ kia mà nói, tuyệt đối là có thể phát giác ra được.
Còn có một tấm gương đối ứng nữa, được đặt ở trong hành lang của khách sạn, mặc dù cũng không thể nhìn thấy rõ được gì, nhưng gian phòng nào có người đi ra ngoài, thì cũng có thể phát giác ra được.
Những tấm gương này là do Viên Cương thiết trí, Viên Phương cũng không biết Viên Cương muốn làm gì, Viên Cương chỉ có một yêu cầu, là ghi nhớ kỹ phòng nào có người ra vào.
Được biết Viên Cương đã trở về, Viên Phương đang ngồi ngay ngắn bất động chợt nhẹ nhàng thở ra, đưa tay dụi dụi hai con mắt một chút, lại cúi đầu nhìn mấy hạt đậu được bày ra ở trên bàn, trông như chẳng theo một quy tắc nào cả.
Mấy hạt đậu này cũng là do Viên Cương thiết trí, để cho Viên Phương sau khi phát hiện được tình huống, thì xê dịch hạt đậu, thuận tiện cho việc dễ dàng ghi nhớ lại tình huống người ra vào.
Thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng, giật lấy giấy bút, Viên Phương dọn mấy hạt đậu trên bàn, viết lại tình huống người tầng này ra vào lên trên giấy, đồng thời cũng ghi chú thời gian ra vào đại khái.
Viết xong, nhét tờ giấy vào trong tay áo, thu Nguyệt Điệp cất vào, bước ra khỏi gian phòng, dưới ánh đèn hành lang, nghênh ngang đi tới gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.
Gõ cửa, đi vào, dưới ánh sáng Nguyệt Điệp nhu hòa, Ngưu Hữu Đạo đang còn nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, mắt nhắm lại, có vẻ như đang còn chợp mắt.
Viên Cương thì đứng ở bên cạnh.
Viên Phương đóng cửa, bước tới, móc tờ giấy trong tay áo ra, đưa cho Viên Cương, lặng lẽ nhỏ giọng hỏi: “Viên gia, ngài đây là đang làm gì thế, không yên lòng với đám người Phù Phương viên kia sao?”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá đó!” Viên Cương lạnh lùng cho một câu, ánh mắt lại nhìn vào trên tờ giấy.
Viên Phương cười hắc hắc, bị giáo huấn không dám nói nữa.
Sau khi nhìn kỹ nội dung trên tờ giấy xong, Viên Cương lại hỏi: “Chỉ những thứ này thôi sao, không có người nào ra vào nữa sao?”
Viên Phương vội vàng cam đoan, “Không có, ngoại trừ ngươi đi ra khỏi phòng không có ghi lại ra, những người khác đều được ghi chú kỹ, không có xót ai. Đêm hôm khuya khoắt, mấy người chúng ta không có