Chương 454: Một cọc phú quý
Edit: Luna Huang
“Hình con côn trùng trên giấy này là do ta vẽ lại bằng trí nhớ, bắt chước theo của Trần bá, hắn in một cái vết lên góc tường phía ngoài khách sạn . . .” Viên Cương kể lại những dị thường mình phát giác, việc Trần bá âm thầm liên hệ cùng người khác, rồi âm thầm theo dõi người liên hệ.
Đôi mắt sáng của Quản Phương Nghi lấp loé không yên, nội tâm đồng dạng cũng đang kinh nghi bất định, có điều ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận cái gì, cả giận nói: “Cái này thì có thể chứng minh được cái gì? Các ngươi muốn làm gì?”
Đang nằm trên giường Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói: “Mới vừa tới Vạn Tượng thành, liền đã bị Thượng Thanh tông trực tiếp chặn lại, ngươi không cảm thấy có vấn đề sao?”
Quản Phương Nghi ngược lại cười ha ha trào phúng: “Có nhiều khả năng lắm. Ta nói Đạo gia này, không phải ngươi cho rằng Trần bá có cấu kết với Thượng Thanh tông đó chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ước chừng khoảng hai mươi ngày trước, Thượng Thanh tông đột nhiên thoát ly Bắc Châu, nhìn về mặt thời gian, căn bản là không tốn vào việc gì khác, mà trực chỉ đến Vạn Tượng thành, sau đó vây chặn ta lại. Nơi đến trong chuyến đi này của ta, chí ít vào mười ngày trước đó liền ngay cả Công Tôn Bố cũng không được biết, trước đó, người biết cũng chỉ có ngươi và Hầu Tử, vậy Thượng Thanh tông như thế nào lại biết được nơi ta muốn đến? Hẳn là ngươi có tiết lộ qua nơi đến cho những huynh đệ thủ hạ của ngươi biết a?”
Trong lòng Quản Phương Nghi đang còn liên tục suy đoán về vấn đề này, nhưng ngoài miệng vẫn biện hộ: “Đúng là ta có nói qua, nhưng huynh đệ Phù Phương đi theo ta nhiều năm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, thật sự có vấn đề mà nói, cũng không chờ đến hôm nay. Trần bá ở bên cạnh ta hơn 30 năm có, nhiều lần dùng tính mệnh cứu ta, ai cũng có thể có vấn đề, duy chỉ có hắn là không thể có vấn đề. Ngươi sẽ không cho là hơn 30 năm trước Thượng Thanh tông đã bố cục ở bên cạnh ta đi?”
Ngưu Hữu Đạo nghe một đằng, trả lời một nẻo: “Lấy năng lực của Thượng Thanh tông, căn bản không có cách thoát ly khỏi sự khống chế của Thiệu Bình Ba, Thượng Thanh tông lần này có thể thoát ly khỏi Bắc Châu, là do có người xuất thủ, là Yêu Ma lĩnh Triệu Hùng Ca!”
“Triệu Hùng Ca?” Quản Phương Nghi nghe vậy giật nảy cả mình.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục chậm rãi nói: “Việc bí mật triệu tập trăm tên tinh nhuệ ba phái đến đây, là ta nói giỡn, Hầu Tử cũng không có coi nó là thật, nhưng phía các ngươi bên kia, có người có khả năng tưởng là thật.”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi ngưng nghẹn câm nín, trước đó nàng đã cảm thấy Ngưu Hữu Đạo muốn diệt môn Thượng Thanh tông có chút quá, nguyên lai là giả.
Trong phút chốc, nàng đã hiểu rõ, đó chính là cái bẫy do tên này bày ra, cố ý nói cho phía bọn hắn bên này nghe, cố ý giả vờ đặt Thượng Thanh tông vào trong nguy cơ bị diệt môn, vì muốn tạo ra tình huống khẩn cấp, để bức tên gian tế có khả năng tồn tại kia không thể không ra tay tuồn tin tức ra ngoài, sau đó bên này mới có cơ hội bắt tên gian tế này lại.
Thật sự là Trần bá sao? Quản Phương Nghi khó mà tiếp nhận được hiện thực này, mặt đầy vẻ không chịu nổi nói: “Không, không có khả năng, nhất định là có hiểu lầm gì đó!”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể ở bên người ngươi nhiều năm như vậy mà không bị ngươi phát hiện, xác thực là ẩn tàng đủ sâu. Ta rất hiếu kì, trên người ngươi đến tột cùng là có bí mật gì, lại đáng giá để người ta hoặc là nói đáng giá để cái thế lực nào đó đầu nhập bố trí ở bên cạnh ngươi những 30 năm trước.”
Quản Phương Nghi cầm tờ giấy trên tay đưa lên, nhìn chằm chằm bức họa con côn trùng trên giấy một chút, chợt cắn răng một cái, bỗng nhiên quay người đi, “Ta đi tìm hắn đến đối chất!”
“Dừng lại!” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng ngăn cản.
Quản Phương Nghi dừng bước, xoay người lại nhìn hắn, trong đôi mắt sáng có vẻ tức giận, “Có phải ngay cả ta ngươi cũng hoài nghi luôn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ra loại chuyện này, hoài nghi một chút có lỗi sao? Hồng Nương, trong lòng ngươi hẳn là minh bạch, ta vẫn luôn tín nhiệm ngươi.”
Quản Phương Nghi quay đầu qua một bên, hừ lạnh: ” Quỷ mới biết lời ngươi nói là thật hay là lừa dối.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thật muốn nghe ta nói thật sao? Liền sợ ta nói thật ra, ngươi lại không thích nghe!”
Quản Phương Nghi lập tức quay đầu qua lại, “Nói!”
Ngưu Hữu Đạo không thèm để ý nói: “Đây chính là do ngươi bảo ta nói đó. . . Đáng tiếc ngươi lớn tuổi một chút, bằng không ta khẳng định cưới ngươi í.”
Hai mắt Quản Phương Nghi lập tức trợn tròn, chân dưới váy đưa lên, thò tay túm lấy chiếc giày thêu hoa rút ra, trực tiếp đập tới, xông qua vồ lấy Ngưu Hữu Đạo đánh xé loạn cào cào.
Tình huống có chút vô cùng thê thảm, Quản Phương Nghi cưỡi ở trên người Ngưu Hữu Đạo, một bộ dạng hận không thể bóp chết Ngưu Hữu Đạo vậy.
Viên Cương đang đứng một bên mặt mày không có biểu cảm gì, đi qua một bên cầm tấm bản đồ lên quan sát, coi như chuyện không liên quan đến hắn.
Thẳng đến khi Ngưu Hữu Đạo bị đè nằm trên giường liên tục cầu xin tha thứ, Quản Phương Nghi mới ý thức được tư thế cưỡi như vậy của nàng quả là có chút bất nhã, gương mặt hiếm thấy nổi lên một vòng đỏ rực, cấp tốc bật dậy chỉnh lại váy áo, lại thò tay chộp lấy chiếc giày thiêu hoa rơi trên giường xỏ vào lại, trong miệng chửi mắng: “Liền nên bóp chết phứt tên khốn nhà ngươi đi cho rồi!”
Mắng thì mắng, có điều trong lòng thật sự đã dễ chịu, lòng dạ cũng thông thuận hơn không ít.
Ngưu Hữu Đạo than thở một hồi, cũng bò dậy, chỉnh lại y phục bị làm loạn cho ngay thẳng, thuận tiện nhắc nhở: “Đã buộc hắn hiện hình rồi, sự thật đều bày ra đó, có đối chất hay không đã không quan trọng, có nghi hoặc gì để sau này hãy nói. Hiện tại, trong lòng ngươi biết rõ là được, tạm thời không nên đánh cỏ động rắn, chuyện Thượng Thanh tông ra sao ta muốn biết cho rõ ràng đã, không thể mơ hồ tiếp chiêu được, ta đang muốn bức người ở phía sau Thượng Thanh tông hiện thân, ngươi bây giờ đi xuyên phá chuyện này ra, chẳng phải ta phải uổng công sao?”
Quản Phương Nghi hơi lặng yên, nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, có điều vẫn mắng một câu, “Âm hiểm xảo trá!”
Sau khi mắng xong, nàng cũng chầm chậm ngồi xuống sát bên bên cạnh giường, một mặt đầy phiền muộn, trong lòng vẫn khó mà tiếp nhận được sự thật Trần bá là tên gian tế.
Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi xếp bằng, hỏi “Hắn đến bên cạnh ngươi như thế nào?”
Trong mắt Quản Phương Nghi lộ ra vẻ suy tư hồi ức, nói “Trên đường đi gặp phải, lúc ấy hắn bị trọng thương, ngã ở bên lề đường, ta bèn thuận tay cứu hắn, có hỏi lai lịch của hắn, nhưng hắn không có nói. Lúc ấy cũng không có cầu hắn phải hồi báo gì cả, nhưng hắn lại một mực đi theo ta, ở thời điểm ta gặp phải phiền phức, hắn ra tay cứu ta. Đằng sau đó, hắn cũng không có mở miệng cầu, ta cũng không có miễn cưỡng, cứ như vậy thuận theo tự nhiên đi theo bên cạnh ta. Chỉ chớp mắt, ba mươi năm trôi qua, trong thời gian đó gặp phải không ít phiền phức, nhiều lần hắn liều mình cứu giúp, chưa bao giờ đòi hỏi qua cái gì, sự thật chứng minh, hắn cũng không phải tới vì tư sắc của ta, làm sao có thể là gian tế, hắn cần thứ gì ở ta? Ta vẫn cho rằng hắn là người muốn báo ân tích đức, nhắc tới mới nhớ, cho đến nay ngay cả tên gọi của