Chương 466: Vạn Thú Linh Châu
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi cũng không có cùng trải qua đoạn thời gian Viên Cương thường xuyên đánh Viên Phương tơi bời kia, cho nên lần này nhìn thấy vậy thì cảm giác hết sức đột ngột, cũng rất kinh ngạc khó hiểu, Viên Phương rõ ràng là một thành viên tâm phúc ở trong đội, bình thường cũng nhu thuận nghe lời, bảo gì làm đó, không có công lao thì cũng cũng có khổ lao, hà cớ gì lại bị ngược đãi đến mức như vậy?
Ngược lại, Vân Cơ nhìn về phía Viên Phương đang bị đánh, ánh mắt toát ra vẻ suy tư, tựa hồ đã đoán ra được chút gì đó.
Cũng chỉ là tùy tiện đánh cho một trận rồi thôi, mặc dù ra tay có chút nặng, nhưng Viên Cương tốt xấu cũng biết thu tay lại.
Viên Phương nằm co ở trong góc từ từ buông hai tay đang ôm đầu ra, thấy Viên Cương bỏ đi, mới nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau lau máu mũi, bưng lấy khuôn mặt sưng chù vù đứng dậy, trốn ở một bên than thở, nhìn cũng không thấy có ý kiến gì.
Quản Phương Nghi thấy vậy có chút không chịu nổi, dù sao Viên Phương cũng thường xuyên làm đồ ăn ngon cho nàng, xem như cũng là người có mối quan hệ tương đối tốt với nàng trong số những người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, bèn bước lên trước, giọng có chút như muốn can thiệp chuyện bất bình, hỏi thăm: “Hà cớ gì lại đánh ngươi?”
Viên Phương rất bất đắc dĩ nói, “Không phải Đạo gia đã nói rồi a, là nhìn ta không vừa mắt ý.”
Quản Phương Nghi trừng mắt lên, “Liền chỉ vì như thế?”
Có lý do này còn chưa đủ sao? Viên Phương oán thầm, lau máu mũi, một bộ dạng đã nhận mệnh, Quản Phương Nghi thấy không quen, còn hắn đã thành thói quen.
Quản Phương Nghi một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nổi giận nói: “Ngươi liền cam tâm để tùy ý bị khi dễ như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nghe được, quay đầu lại nói, “Ta nói này Hồng Nương, đừng có mà đi châm ngòi ly gián ở trong nội bộ chúng ta.”
Quản Phương Nghi lập tức quay người lại đi tới, chỉ vào ba người Triều Thắng Hoài đang nằm hôn mê trên mặt đất, “Ngươi còn có mặt mũi nói ta? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã sớm biết nội tình của ba người bọn hắn rồi phải không, cũng đã sớm biết ba người bọn hắn có ý đồ làm hại chúng ta có phải không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng!”
Quản Phương Nghi nổi giận, “Vậy ngươi còn lôi kéo chúng ta nhảy vào hố nữa? Hiện tại làm ra chuyện lớn như vậy, phải kết thúc như thế nào đây?”
Ngưu Hữu Đạo nhún vai xem thường, “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, chí ít hiện tại đã hiểu rõ vì sao bọn hắn lại muốn xuống tay với chúng ta.”
Quản Phương Nghi phẫn nộ nói: “Chỉ vì muốn biết rõ cái này, ngươi liền kéo chúng ta mạo hiểm lớn như vậy, biết rõ là cái hố, cũng kéo chúng ta cùng nhảy xuống luôn sao?”
Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay giang ra, “Sự thật chứng minh, phán đoán của ta là đúng, Vạn Thú môn căn bản không biết ba người bọn hắn muốn xuống tay với chúng ta, cũng không biết sự hiện hữu của chúng ta, cho nên chúng ta rất an toàn, chỉ cần vòng qua khu bên này, đi đến lối ra, Vạn Thú môn cũng không biết chuyện này có liên quan đến chúng ta, có thể thoải mái rời đi.”
Tình huống cụ thể ra sao, Viên Cương đã cạy được từ trong miệng của ba người Triều Thắng Hoài rồi, biết ba người này đã giấu giếm Vạn Thú môn để làm ra chuyện này, về phán đoán hắn lâm thời đưa ra, quả quyết để Điệp La Sát xử lý hết những đệ tử Vạn Thú môn khác, cũng là đúng, đám đệ tử Vạn Thú môn biết rõ tình hình đều đã chết hết rồi.
“. . . . . .” Quản Phương Nghi còn chưa biết Viên Cương đã thẩm vấn được những gì, được biết vẫn có thể an toàn rời đi, thì ngây ngẩn cả người.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Vân Cơ, hiện tại mối nguy hiểm chân chính là ở trên người nữ nhân này, trước mắt quan hệ kết bái của hắn với Vân Hoan còn chưa đáng tin cậy, một khi nữ nhân này tiết lộ chân tướng ra cho Vạn Thú môn biết, một Vạn Thú môn có chân ở Phiếu Miểu các, cũng không phải là một Thiên Ngọc môn có thể so sánh, đây chính là một trong số ít những môn phái đỉnh cấp trong thiên hạ, Hiểu Nguyệt các cũng không bằng được, căn bản không phải với thực lực trước mắt của Ngưu Hữu Đạo hắn là có thể đối kháng.
Vân Cơ tựa hồ đã đoán ra được tâm tư của hắn, lạnh nhạt nói: “Xử lý xong rồi sao? Xong rồi liền đi thôi.”
Ngưu Hữu Đạo quay người qua, chống kiếm đi tới, “Tiền bối, không cần thiết lại chạy lung tung nữa, đã an toàn, có thể đi đường vòng rời đi rồi.”
Vân Cơ: “Không muốn giúp ta nữa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta chưa từng nói đồng ý với tiền bối, đồ vật tiền bối muốn trao đổi cũng chưa có cho ta, nên cũng không tính là nuốt lời a?”
Vân Cơ: “Giao dịch này có thể tiếp tục.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không cần thiết, lại dông dài ở đây nữa quá nguy hiểm, rời khỏi càng sớm càng an toàn hơn, hao phí thời gian hồi sau xong việc lại không còn người nào ở đây, chỉ còn mấy người chúng ta, lúc đó rời đi lại dễ khiến cho người Vạn Thú môn đang trấn giữ cửa ra vào càng hoài nghi hơn. Tiền bối, ta không biết di hài của người nào đáng giá cho tiền bối coi trọng như vậy, lại không tiếc mạo hiểm tới đây, nhưng đối với chúng ta mà nói, không đáng. Huyễn cảnh xinh đẹp nơi này chúng ta cũng đã thưởng thức qua, nếu tiền bối muốn tiếp tục tìm kiếm, mời tiền bối tự nhiên, còn chúng ta, xin phép không phụng bồi được nữa.”
Đối với phía Ngưu Hữu Đạo bên này mà nói, vụ bạo lực đánh đập Viên Phương tơi bời vừa rồi kia đã cấp tốc quên hết, vô luận là Viên Cương, hay là Quản Phương Nghi, thậm chí là cả Viên Phương đang sưng mặt sưng mũi, cũng đều cùng nhìn chằm chằm vào Vân Cơ, chỉ cần không ngốc đều biết, nếu không có cách gì ước thúc miệng của nữ nhân này lại, thì hậu hoạn sẽ vô cùng tận.
Gặp phải uy hiếp từ bên ngoài, tâm tư mấy người lại cấp tốc tụ lại thành một khối.
Vân Cơ: “Không được, không có sự trợ giúp của các ngươi, ta không cách nào tự do tìm kiếm tại vùng rừng rậm cổ lão này được, tiến độ tìm kiếm quá chậm. Nếu ngươi muốn rời khỏi, ta cũng không ngăn cản ngươi, để hắn lại cho ta.” Đưa tay ra chỉ hướng Viên Cương.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, lại quay đầu, rồi lắc đầu, “Ta không có khả năng ném huynh đệ của mình đi cùng ngươi mạo hiểm.”
Vân Cơ: “Chẳng lẽ nhi tử của ta không phải là huynh đệ của ngươi sao? Ngươi liền không thể giúp đỡ một lần à?”
“Giúp đỡ người khác cũng phải phân tình huống đã.” Ngưu Hữu Đạo nhấc kiếm chắp tay, vẫn không có đáp ứng, “Tiền bối xin cứ tự nhiên, chúng ta không phụng bồi.” Nói rồi quay người, tính rời đi luôn.
Vân Cơ trầm giọng nói: “Nếu các ngươi bỏ rơi ta, ta chưa chắc có thể quản được miệng của mình, lỡ gặp phải người của Vạn Thú môn, khả năng ta căng thẳng quá, liền sẽ nói ra hết những chuyện không nên nói.”
Ngưu Hữu Đạo dừng chân, lạnh nhạt liếc xéo, “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Viên Cương, Quản Phương Nghi, Viên Phương đều toát ra ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm vào Vân Cơ.
Vân Cơ liếc nhìn mấy người một chút, nói “Muốn động thủ sao? Không nói trước ai thắng ai thua, đánh nhau tạo ra động tĩnh hấp dẫn người Vạn Thú môn chạy tới mà nói, ta nghĩ đây cũng không phải là điều các ngươi hi vọng nhìn thấy a?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trong lòng ta luôn trường tồn hai chữ ‘Đạo nghĩa’, cũng hi vọng ngươi xem mặt mũi Vân Hoan con của ngươi mà thu liễm lại, không nên ép ta.”
Vừa nghe được lời này, Quản Phương Nghi cùng Viên Phương kinh ngạc, rốt cục đã đoán