Chương 478: Nắm lấy không thả
Editor: Luna Huang
Dưới bầu trời đầy sao, Ngưu Hữu Đạo phát hiện yêu khí dị chủng ở trong cơ thể đối phương đã được hóa giải không sai biệt lắm, mới từ từ thả tay xuống.
Cũng không có cách nào hóa giải sạch sẽ hoàn toàn được, Ngưu Hữu Đạo cũng có nghĩ tới thử nghiệm hóa giải triệt để giúp nàng, thế nhưng vô dụng. Thân thể Thánh La Sát giống như là suối nguồn của chính yêu khí dị chủng vậy, hóa giải xong sẽ lại tiếp tục từ từ tuôn ra, tựa như màn sương mù mới đầu hiện nhàn nhạt, cuối cùng từ từ lại tràn ngập khắp cả gian phòng.
Ngưu Hữu Đạo cũng xác định đã không có biện pháp nào nữa mới buông tay, từ từ lui về phía sau hai bước, đứng nhìn nữ nhân đối diện từ trên xuống dưới.
Thánh La Sát cũng chầm chậm buông tay xuống, đã không còn là bộ dáng Yêu Vương kia, tưởng chừng như là hai người khác biệt.
Xương cứng như ngân giáp trên dưới toàn thân đã biến mất, da thịt kiều nộn như dương chi ngọc diệp. Không còn là đôi tai nhọn, một đầu tóc bạc như thủy ngân biến thành làn tóc dài đen nhánh mượt mà, một khuôn mặt Điệp La Sát đầy hoa văn bạc tà mị biến thành khuôn mặt của người bình thường, thanh thuần động lòng người, đôi mắt sáng to, bờ môi đáng yêu.
Răng nanh chìa ra ngoài miệng đã mất, móng vuốt bén nhọn cũng biến thành tay chân người bình thường, xương cứng bao bọc bên ngoài cũng biến mất, biến thành một nữ nhân chân chính, trần truồng đứng đó, thân thể thon mượt thướt tha, không một mảnh vải.
Phần ngực cùng hạ thể không còn giáp cứng che lại, khiến cho người nhìn thấy đỏ mặt.
Thứ duy nhất còn lại, chính là đôi cánh tản ra ánh bạc kia, khiến cho thân thể mềm mại mê người kia càng trông như thánh nữ, khiến cho người ta không thể nổi lên ý nghĩ xâm phạm.
Trước đó, bộ dáng hung hãn tà mị, bây giờ lại là tràn đầy thanh thuần, dưới ánh sáng bạc từ hai cánh, cho người ta cảm giác đầy thánh khiết.
Thánh La Sát chớp chớp đôi mắt sáng tròn to, tựa hồ như đang rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo đang còn nhìn nàng, cho người ta một loại cảm giác không diễn tả ra được bằng lời.
Viên Cương lướt lên lướt xuống thân thể nữ nhân trước mắt, nhìn kỹ, mặc dù cũng kinh ngạc với sự biến hóa hình dạng của đối phương, nhưng tâm hắn cũng không có tà niệm, tay chỉa xéo cây đao, lòng chỉ có cảnh giác, mặc kệ Thánh La Sát có phải là nữ nhân đang trần truồng hay không, hắn vẫn cứ… nhìn chằm chằm.
Với hắn mà nói, cũng không phải là chưa từng gặp qua nữ nhân, đang đứng trước lựa chọn sinh tử, có xinh đẹp hơn nữa, có gợi cảm mê người đi nữa, cũng chỉ là ‘yêu ma’.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng không có tà niệm, dù sao ở tại thời điểm này, có đẹp hơn nữa cũng chẳng thể có hứng thú. Nhưng hắn nghĩ tương đối nhiều, cho nên vẫn có chút xấu hổ, vội tranh thủ nghiêng đầu qua một bên, một bộ chớ nhìn sợ phi lễ, sợ chọc giận người ta, rồi bị người ta một quyền đấm chết thì toi, vị Yêu Vương này thật sự là không thể trêu vào được.
Nhìn sang Viên Cương, thấy hắn giống như là đang nhìn một bộ ‘hồng phấn khô lâu’* vậy, Ngưu Hữu Đạo bèn ho “khụ khụ” hai tiếng nhắc nhở, Viên Cương đang nhìn đầy cảnh giác, lúc này mới hơi quay đầu đi chỗ khác, có điều vẫn dựng lỗ tai lên duy trì cảnh giới.
“Cái kia. . .” Ngưu Hữu Đạo mở miệng, tính nói, lại không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào cho phải, xưng hô là Thánh La Sát hay Yêu Vương, hình như có chút không ổn, đành phải sửa lời, nói: “Tiền bối, thật sự là vô ý mạo phạm. . . . . .”
Đang nói ánh sáng bạc đột nhiên biến mất, lại chọc tới hai đại nam nhân cùng quay đầu nhìn lại.
Hai cánh ở sau lưng Thánh La Sát đột nhiên thu vào, co sát vào người biến mất, dáng vẻ trần truồng kia càng thêm mê người, đi chân trần bước đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thò tay ra níu lấy y phục của Ngưu Hữu Đạo.
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo im lặng, nội tâm cẩn thận, đề phòng cao độ, nhưng nhìn bộ dạng của đối phương, hình như không có ác ý, có chút không hiểu rõ nàng ta có ý gì, bèn nói “Tiền bối, trước đó thật sự chỉ là hiểu lầm, thật sự là vô ý mạo phạm. . . . . .”
Hắn liên mồm giải thích một hồi, nhưng vô dụng, cũng không biết đối phương có nghe hiểu được không, tóm lại là cứ nắm lấy y phục của hắn không thả, bày ra dáng vẻ trông mong nhìn xem hắn, bộ dạng như của một con nhóc đáng thương.
Ngưu Hữu Đạo có loại cảm giác nửa ngày nói nhảm một mình, Thánh La Sát một câu cũng không nói, chỉ đứng nhìn hắn như vậy, không nói gì, có vẻ như không phải là đang nghe hắn nói, mà là đang…nhìn hắn nói chuyện.
Viên Cương tay nắm chặt Tam Hống Đao, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tình huống gì đây! Không có chơi kiểu này a, Ngưu Hữu Đạo thật sự không hiểu, do dự mãi, mới thử hỏi, “Nếu tiền bối không còn phân phó gì khác, không dám phiền nhiễu thanh tịnh của tiền bối, chúng ta có thể đi được rồi chưa?”
Thánh La Sát vẫn không có đáp lại, Ngưu Hữu Đạo khá là buồn bực, ngươi thả cho chúng ta đi, hay là không thả, ngươi cứ việc nói một câu a!
Ba người cứ duy trì nguyên tư thế đứng yên im lặng như vậy hồi lâu.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo thật sự hết cách, lại không nhìn ra thái độ của đối phương là gì, bèn thử chắp tay nói, “Cáo từ. . .”
Rồi từ từ bước lui về phía sau vài bước, vừa bước vừa nhìn mặt đối phương, xem phản ứng, thăm dò thái độ của đối phương.
Gặp quỷ chính là, hắn bước đi một bước, Thánh La Sát liền đi theo một bước, tóm lại cứ nắm lấy y phục của hắn không buông, kiểu như hắn đi đâu, nàng ta liền sẽ đi theo đó vậy.
Viên Cương từ trước đến nay luôn bày ra vẻ mặt không cảm tình, lần này cũng không nhịn được co quắp một chút.
Đây là chuyện gì? Ngưu Hữu Đạo nhỏ mồ hôi hột, “Tiền bối, còn xin chỉ rõ.”
Chỉ rõ cái gì cũng không có, chỉ có một Thánh La Sát đang trông mong nhìn hắn.
“Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Viên Cương trầm giọng lên tiếng, hắn không giống như Ngưu Hữu Đạo, lời nói tương đối trực tiếp thẳng.
Hắn vừa mới mở miệng, cộng thêm khí tức trên người hắn nữa, Thánh La Sát hình như có chút e sợ hắn, tay nắm chặt tay áo Ngưu Hữu Đạo không thả, cả người yếu ớt trốn ở phía sau lưng Ngưu Hữu Đạo, núp.
“. . . . . .” Viên Cương nghẹn họng nhìn trân trối, người oánh một quyền có thể khai sơn liệt địa, vậy mà ở đó giả đò yếu đuối á?
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo cũng không biết nói gì, cùng Viên Cương đối mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lấp lóe, từ từ quay người lại, cả gan, đường đường chính chính đối mặt với Thánh La Sát, hỏi: “Ngươi là ai?”
Thánh La Sát rốt cục có phản ứng, lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thánh La Sát y nguyên vẫn lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Viên Cương như hội ý một chút, rồi quay đầu lại, đưa tay ra nắm lấy tay áo đang bị nàng níu giữ, thử rút nó ra khỏi tay người ta.
Thánh La Sát lập tức đưa cả hai tay lên túm lại, níu thật chặt, đứng đó lắc đầu trông rất tội nghiệp, không chịu buông ra.
C-rốp! Ngưu Hữu Đạo quay quay cánh tay, trước tiên bẻ lại cánh tay bị trật khớp, nếu cứ để vậy quả thực cũng hơi khó chịu, sau đó nâng cao tinh thần đi thăm dò.
Một hồi lâu sau, Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương mới hiểu rõ được đôi chút, Thánh La Sát trước đó đầu não hình như có chút suy nghĩ không rõ, còn Thánh La Sát hiện tại, thì giống như một tờ giấy trắng vậy, kiểu như cái gì cũng đều không rõ.
Hỏi nàng có phải là đã giết Vân Cơ rồi hay không, nàng cũng không