Chương 479: Ngân nhi
Edit: Luna Huang
“Vị này là?” Quản Phương Nghi giọng mang theo nghi ngờ thử hỏi.
“Thánh. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo há miệng tính nói chợt ngừng lại, Thánh La Sát là cách người bên ngoài gọi Điệp La Sát, phân chia theo đẳng cấp, trước mặt Yêu Vương của Điệp Yêu gọi Thánh La Sát cũng không thích hợp cho lắm, gọi là tiền bối thì Quản Phương Nghi nghe cũng không hiểu, hiện tại mới nhớ tới vấn đề xưng hô này. Bèn quay đầu lại, hỏi Thánh La Sát: “Để ta lấy cho ngươi một cái tên cho tiện xưng hô có được không?”
Thánh La Sát dùng sức gật đầu mạnh.
Quản Phương Nghi hồ nghi, người gì mà tên của mình cũng không biết, còn cần ngươi lấy tên giúp, ý gì đây?
Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ một chút, nói “Ngân nhi, về sau liền gọi ngươi là Ngân nhi đi.”
Thánh La Sát lại dùng sức gật đầu mạnh, cười tươi xán lạn, thanh âm thanh thúy trong trẻo nhắc lại, “Ngân nhi!”
Quản Phương Nghi nhịn không được bật hỏi: “Đạo gia, tình huống gì đây?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Ta cũng không biết là tình huống gì nữa.”
Quản Phương Nghi không tin, “Là ai ngươi cũng không biết, lại có thể giữ ở bên người, còn nắm lấy y phục của ngươi không thả thế kia?”
Ai à? Nói ra sợ hù chết ngươi! Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Là ai ta đương nhiên có biết, cái vị mới nãy đánh ngã ngươi đó, đã hóa thành hình người.”
Quản Phương Nghi cùng Viên Phương trong nháy mắt trừng lớn hai con mắt, đồng loạt nhìn về phía Ngân nhi, lại đồng loạt nhìn xuống chỗ tay Ngân nhi đang còn nắm lấy y phục của Ngưu Hữu Đạo, đều có chút khó có thể tin, đều vô ý thức lùi lại về sau một bước.
Trước đó hai người còn cảm thấy kỳ quái, địa phương quỷ quái này làm sao đột nhiên lại lọt ra một nữ nhân được, nhìn nữ nhân này có quan hệ thân cận với Ngưu Hữu Đạo, còn tưởng rằng là người quen của hắn, tưởng là tìm được cứu binh gì, còn kỳ quái người này làm sao xâm nhập vào đây được, té ra đây lại chính là vị Thánh La Sát kinh khủng kia!
“Cái này. . .” Trong lòng Quản Phương Nghi vẫn còn sợ hãi một kích khủng bố của Thánh La Sát trước đó, nghĩ lại mà sợ, hỏi: “Đạo gia, ngươi không có nói đùa đó chứ?”
Ngưu Hữu Đạo giang hai tay ra, tỏ vẻ cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn cũng không muốn kéo theo một cái đuôi như thế, mặc kệ Thánh La Sát nhìn như vô hại này có phải là đang giả vờ hay không, mang theo một cái Yêu Vương kinh khủng như thế kè kè bên người, có thể dễ chịu được sao? Trời mới biết khi nào nàng ta sẽ đột nhiên không cao hứng, một khi người ta mà không cao hứng, hậu quả rất nghiêm trọng, đây là mang theo bên người một tổ tông, một tổ tông có thể tùy thời vỗ chết ngươi chỉ bằng một chưởng a.
Quản Phương Nghi với Viên Phương cùng nhìn sang Viên Cương, đều biết tên Viên Cương này là người kiệm lời, hoặc là không nói, còn khi đã mở miệng thì cơ bản là sẽ không có nói dối.
Viên Cương khẽ gật nhẹ đầu.
Quản Phương Nghi cùng Viên Phương thấy vậy, tiếng lòng xiết chặt, dù nhìn bộ dạng Ngân nhi rất thuần khiết vô hại, nhưng hai người đều có chút tâm thần bất định, có cảm giác câm nín, không dám nói lung tung gì nữa.
Hai người vốn còn muốn hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng ở ngay trước mặt Ngân nhi, bọn hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Ngưu Hữu Đạo: “Không cần khẩn trương, hình như không có việc gì.”
Hình như? Hai người nhìn xem Ngân nhi, chuyện liên can đến tính mạng đó, ai cũng không mò ra được tính tình của vị Yêu Vương này như thế nào, có thể dùng ‘hình như’ được sao?
Thấy sắc mặt Quản Phương Nghi nhợt nhạt khó coi, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Thương thế rất nặng hử?”
Quản Phương Nghi liếc mắt ngó Ngân nhi, nói “Còn tốt, điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ khỏi.”
Nói đến cái này, Viên Phương cũng rất hâm mộ linh đan chữa thương ở trên người nàng, bị thương nặng như vậy, mới đầu, ngay cả cử động một chút thôi đều đã quá sức, hiện tại chỉ một viên linh đan vào trong bụng, tốc độ khôi phục rất kinh người, tuy vết thương vẫn còn chưa khỏi, nhưng hiệu quả đã bày ra ở trước mắt.
Quản Phương Nghi cũng nhìn thấy vết thương ở trên tay hắn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ, “Có thể không có chuyện gì được sao? Xương ngực đã bị gãy mất tận mấy cái đây này, có điều cũng không có vấn đề gì lớn lắm.”
Quản Phương Nghi chú ý tới viên kim châu ở trên tay hắn, lại hỏi: “Nàng ta cho ngươi?”
Cái này à, Ngưu Hữu Đạo thật đúng là không thể nói của người ta cho được, Thánh La Sát tựa như đã quên mất viên kim châu này rồi, cũng không có nói là cho hắn, là Viên Cương nhặt về được. Bèn cười nói: “Trên tay ta chính là của ta.”
Quản Phương Nghi lập tức đưa tay ra xin, “Cho ta!”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái: “Ngươi có chỗ dùng à?”
Quản Phương Nghi lập tức bày ra một mặt đầy tiếc của, “Một tấm Thiên Kiếm Phù, ngươi không phải không biết trị giá của nó là bao nhiêu chứ phải không? Ta bị tổn thất lớn như vậy, chẳng lẻ không nên được một chút bồi thường sao?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, không quan tâm tới cái này, thuận tay thả xuống cho nàng.
Thật sự đến thời điểm cần dùng tới, hắn tự nhiên là có biện pháp để Quản Phương Nghi giao ra, chẳng qua là để cho nữ nhân này giữ đảm bảo thôi.
Phương diện này, Quản Phương Nghi không phải là đối thủ của hắn, không biết được tâm tư của hắn, còn tưởng rằng đã chiếm tiện nghi, ôm bụm viên kim châu ở trong tay, trước tiên liếc nhìn nhìn Ngân nhi, thấy vị Yêu Vương này không có phản ứng, mới vui vẻ ra mặt thu lấy, chuyện Thiên Kiếm Phù bị tổn thất cũng đã quên hết.
Thử hỏi tín vật truyền thừa của chưởng môn Vạn Thú môn, đồ vật có thể khiến cho Vân Cơ mạo hiểm đi tìm kiếm, giá trị của nó chắc không chỉ là một tấm Thiên Kiếm Phù có thể so sánh, nàng tự nhiên cho là mình đã chiếm được tiện nghi, tự nhiên cũng sẽ không lại đi so đo việc Thiên Kiếm Phù bị tổn thất.
Bảo bối nha! Viên Phương nhìn mắt đầy hâm mộ, nhưng mà hắn không có quyền lên tiếng, thân là người gặp phải nguy hiểm liền chạy trước, chính hắn cũng chột dạ, thành thà thành thật đứng một bên làm trọn chức vụ tùy tùng, miễn cho tự làm mất mặt.
Thu hồi cất Vạn Thú Linh Châu vào, nhớ tới chủ nhân đời trước của nó, Quản Phương Nghi nhịn không được lại hỏi, “Vân Cơ chết rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Ngân nhi, “Nàng không nói. Ngươi cảm thấy nàng xuất thủ, Vân Cơ có thể có hạ tràng tốt sao?” Nói xong buông tiếng thở dài, hắn không biết đám Hầu Kình Thiên có biết chuyện Vân Cơ tìm tới bọn hắn hay không, sợ khi ra khỏi Huyễn Giới sẽ bị tới hỏi thăm, việc này thật đúng là không tiện giải thích, chỉ có thể nói là không biết.
Có thể tưởng tượng, Độ Vân sơn thiếu đi Vân Cơ tọa trấn, sợ là sẽ không được tốt lắm.
Nếu vị Yêu Vương này không nói, Quản Phương Nghi cũng chỉ có thể “ờ” một tiếng, không dám hỏi nhiều nữa, bất quá ngẫm lại cũng đúng, thực lực của Thánh La Sát nàng đã được chứng kiến, Vân Cơ tám chín phần mười là đã gặp nạn.
“Không nói nữa, thời gian không còn nhiều lắm, đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng.
. . . . . .
“A…!”
Trên tường thành hành cung, Ngân nhi hét dài một tiếng, Điệp La Sát tụ tập chung quanh nhao nhao rời đi tứ tán.
Mấy con Huyết La Sát cất cánh, dưới thân mang theo mấy người, lướt về phía chỗ sâu trong rừng rậm mênh mông kỳ huyễn.
Con Huyết La Sát mang theo Ngưu Hữu Đạo đoán chừng là con tương đối vất vả nhất, không có cách, bởi ngoài Ngưu Hữu Đạo hắn còn có một người cứ nắm lấy y phục của hắn không chịu thả nữa, đành phải vất vả vị Huyết La Sát ở phía trên