Chương 480: Rời khỏi Huyễn Giới
Edit: Luna Huang
Cái gì gọi là nóng phỏng tay? Cái này mới gọi là nóng phỏng tay.
Cầm tiền trong tay, bàn tay Triều Thắng Hoài nóng lên, khó chịu, hắn lại không ngốc, ngươi đi mưu sát người ta, người ta tha cho lại còn đưa ngươi tiền, trên đời này nào có chuyện tốt đẹp như thế?
Triều Thắng Hoài nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đến cùng là muốn ta làm gì?”
Hiện tại Ngưu Hữu Đạo sẽ không nói cho hắn biết đáp án, bởi vì còn chưa biết sau khi gây nên La Sát triều thì Triều Kính còn có thể giữ được đứa cháu này hay không, trước khi chưa thể xác nhận Triều Thắng Hoài được an toàn không, hắn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho Vạn Thú môn, trước hết cứ để cho Triều Thắng Hoài trở về lấy thân ra thử nghiệm, xem kết quả thế nào rồi lại tính.
Về phần tại sao hiện tại liền đã đưa cho nó 10 vạn kim tệ, tự nhiên là liên quan đến việc Triều Thắng Hoài tham tài rồi.
Mười vạn kim tệ đối với đệ tử của một môn phái mà nói, đó cũng không phải là số tiền nhỏ, mấy người cùng nhau chia cắt lợi ích một con Kim Vương Hùng, mỗi cá nhân được phân đến tay bất quá cũng chỉ mấy chục vạn, người có thể vì mấy chục vạn mà vi phạm môn quy, là người như thế nào có thể nghĩ.
Mười vạn kim tệ dụ hoặc, áp lực môn quy trừng phạt, vừa có áp lực, lại vừa có cả dụ hoặc.
Lần này chỉ cần để vị này trở về khó đưa ra lựa chọn là đủ rồi, chỉ cần lần này vị này trở về rồi lương tâm không ‘cập bờ’ được, thì sai sẽ lại càng thêm sai, về sau liền khó có thể quay đầu lại.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, xuất thủ điểm trên người hắn mấy phát liền, giải khai cấm chế pháp lực trên người đối phương, “Ngươi suy nghĩ nhiều, thủ hạ của ta nhiều, ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, chỉ bằng ngươi, có thể giúp ta làm được gì? Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, đi là đường, giao là bằng hữu, ta là người không thích kết thù, chỉ ưa thích kết giao bằng hữu. Đi thôi, không đầy mấy canh giờ nữa Huyễn Giới sẽ phong bế, để chậm thì sẽ không ra được nữa.”
Pháp lực được khôi phục, Triều Thắng Hoài thở phào ra một hơi, giương sấp kim phiếu trong tay lên, hoài nghi “Ngươi thật sự có lòng tốt như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, “Xem ra một mảnh hảo tâm của ta cũng không thể khiến cho ngươi cảm kích được, được rồi, việc này ta sẽ đi tìm Vạn Thú môn đòi cái bàn giao.” Nói rồi đưa tay ra muốn lấy kim phiếu lại.
Triều Thắng Hoài vội vàng thối lui, cũng không phải là vì không nỡ trả tiền đã cầm trên tay lại, mà là thật sự sợ Ngưu Hữu Đạo trở mặt, sợ hắn tới Vạn Thú môn kiện cáo, vội vàng giải thích: “Ý của ta không phải như thế. Chuyện lần này đã kinh động đến sư môn, ta chỉ là lo lắng khi trở về chưa chắc có thể giao nộp được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đó là chuyện nội bộ của Vạn Thú môn các ngươi, không tới lượt ta đến làm chủ, ngươi nói với ta cũng vô dụng. Huyễn Giới sắp sửa đóng lại rồi, có việc gì để nói sau. Triều huynh à, thừa dịp ta còn chưa có thay đổi chủ ý, ngươi nên đi nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn!”
Triều Thắng Hoài âm thầm cắn răng, chắp tay: “Tốt, hi vọng Ngưu huynh nói lời giữ lời, cáo từ!”
Ai ngờ vừa mới quay người, Ngưu Hữu Đạo lại nhắc nhở một câu, “Ta ở tại khách sạn Thiên Vận chờ tin tức tốt của Triều huynh.”
Triều Thắng Hoài hơi dừng bước, rồi chợt bay lượn rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo, mắt hơi híp lại, vừa mới quay đầu lại, lập tức đối mặt với ánh mắt thuần khiết của Ngân nhi, lại nhìn lại cái tay đang nắm lấy y phục mình, thở dài “Ai!..”một tiếng, hỏi “Không thử suy nghĩ lại kỹ một chút, thật sự muốn đi theo ta hử?”
Ngân nhi nghiêm túc gật đầu, “Ừm!”
Ngưu Hữu Đạo gãi đầu một cái, “Vậy trước hết ngươi có thể thả tay ra được hay không?”
Ngân nhi lập tức không cao hứng, miệng dẩu lên, lắc đầu, biểu thị không nguyện ý.
“Vậy thì đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, bị người ta lôi kéo không thả kiểu này, muốn chạy lại chạy không lại người ta, có đánh cũng đánh không thắng người ta, còn không dám chọc giận đối phương nữa, bị người ta kè kè đi theo thế này, nào có bí mật nào có thể dấu, chuyện này là sao đây. . . . . .
Lúc hai người đến lối ra Huyễn Giới, cũng không phát hiện có dị thường gì, có thể nhìn thấy vài tu sĩ lẻ tẻ khác đang rời khỏi Huyễn Giới.
Lúc Huyễn Giới mở ra, tu sĩ các phương ra vào tự do, Vạn Thú môn làm chủ nhà cũng không gây khó khăn gì cho khách tứ phương đến thăm.
Nhìn thấy tình hình ra vào vẫn tự do như cũ, cũng không thấy có bất kỳ dấu hiệu tra xét hay phân loại người ra vào nào, lông mày Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu lại.
Hắn chú ý tới Triều Kính cũng không phải ngày một ngày hai, nếu không hắn sẽ không mạo muội đến đây, căn cứ theo những tin tức có liên quan đến Triều Kính những năm nay hắn thu thập được, đối với tính cách của Triều Kính cũng hiểu đôi chút, kết hợp với tình hình trước mắt, hắn nghĩ hắn đã có phán đoán đại khái với Triều Kính, chuyện lần này lại tăng thêm mấy phần tự tin.
Bên cạnh lối ra, Triều Thắng Hoài bộ dạng chật vật không chịu nổi đang đứng ở đó, bị mấy tên đệ tử Triều hệ vây quanh tra hỏi, cũng không biết là đang nói cái gì, đoán chừng không thoát khỏi liên quan đến chuyện La Sát triều đi.
Triều Thắng Hoài có chú ý tới Ngưu Hữu Đạo đang đi đến, ánh mắt cấp tốc tránh đi, xem như không có quen biết.
Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nhếch lên mỉm cười, cũng làm như không quen biết, mang theo Ngân nhi cứ như vậy vượt qua màn sáng gợn sóng.
Vừa ra khỏi Huyễn Giới, thiên địa bừng sáng, thanh sơn thủy tú.
Ngân nhi tựa hồ có chút không quen với ánh sáng như vậy, vô ý thức đưa tay lên trước mắt che tia sáng, một tay kia càng nắm chặt lấy y phục Ngưu Hữu Đạo không buông.
Sau khi mắt đã hơi thích ứng được chút, thì đầy tò mò đi dò xét thế giới mới lạ này, giống như bé ngoan vậy, lẽo đẽo theo sau đuôi Ngưu Hữu Đạo.
Từ chỗ cửa ra vào đi ra xa một chút, hơi chú ý tình hình chung quanh một chút, thấy người Vạn Thú môn không có gì dị thường, Ngưu Hữu Đạo mới đưa tay ra bắt lấy cánh tay Ngân nhi, mang nàng bay lượn rời đi.
Vừa bay qua một mảnh sơn lâm, liền có mấy bóng người bay tới gặp mặt, chính là đám Quản Phương Nghi.
“Đạo gia, đã xảy ra chút chuyện.” Quản Phương Nghi lên tiếng thông báo.
Mấy người lập tức hạ xuống một chỗ vắng vẻ, Ngưu Hữu Đạo quét mắt nhìn mấy người một chút, ngoại trừ người từ Huyễn Giới đi ra, chỉ còn có Hứa lão lục, không thấy Trần bá đâu.
Hứa lão lục nhịn không được nhìn Ngân nhi nhiều chút, cũng tò mò, không biết đây là ai.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Trần bá có chuyện?”
“Không, là Thượng Thanh tông, Đường Nghi mang theo người Thượng Thanh tông một mực đi theo chúng ta, tới chỗ vách núi có người gây sự kia. . . . . .” Quản Phương Nghi thuật lại tình huống đại khái mà Hứa lão lục đã báo cáo, “Trần bá với Ngụy Đa đã đi tới chỗ Thượng Thanh tông bên kia, đang nghĩ biện pháp. Chuyện này, chúng ta có quản hay không?”
Viên Cương lưu tâm để ý xem phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống, trong bụng bỗng nhiên dâng lên một cơn lửa giận, đã sớm cảnh cáo Đường Nghi rồi, bảo nàng ta tranh thủ thời gian dẫn người rời đi, nói không nghe, lần này thì tốt!
Bằng những gì hắn hiểu rõ về Triều Kính, chuyện Hắc Mẫu Đơn gặp phải chính là ‘vết xe đổ’, thời gian đã sắp qua