Chương 487: Hủy bỏ Linh Thú hội
Edit: Luna Huang
Đối với Lục Thánh Trung mà nói, gặp lại khuôn mặt quen thuộc này, phải gọi là quá thảng thốt không kịp chuẩn bị, trái tim lạnh đến rét run.
Nhưng hắn y nguyên vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, ôm một tia hi vọng, giả bộ như không biết, tiếp tục bay lượn đi.
“Lục huynh, gặp lại vì sao làm như không quen biết vậy?” Ngưu Hữu Đạo thi pháp cất giọng gọi vang theo.
Trần bá từ trong rừng hiện thân, trực tiếp ngăn cản hướng đi của Lục Thánh Trung, bức Lục Thánh Trung hạ xuống.
Từ tốc độ phản ứng của đối phương, Lục Thánh Trung vừa nhìn một cái liền biết bản thân không phải là đối thủ của người ta, mà tiếng gọi ‘Lục huynh’ kia cũng đã chứng minh rằng Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn có chuẩn bị, đến đây chính là vì hắn, là hắn tự chui đầu vào lưới, có chạy tiếp cũng không thoát.
Hắn sở dĩ liên tiếp phản bội, là bởi vì hắn ‘thức thời’.
Lần này y nguyên vẫn thức thời, Ngưu Hữu Đạo tự thân xuất mã, há có thể dung cho hắn chạy trốn? Cho nên hắn không có làm chuyện vùng vẫy vô vị lại không có ý nghĩa kia mà chịu tội.
Đứng ở trên ngọn cây đối diện với Trần bá mặt mày lạnh tanh, Lục Thánh Trung từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang ngồi hững hờ chăm sóc đống lửa ở trên sườn núi.
Nhún người nhảy lên, lách mình bay tới hạ xuống bên cạnh đống lửa, khoanh chân ngồi xuống, ngồi đối diện Ngưu Hữu Đạo cách đống lửa, đưa tay lên kéo lớp ngụy trang trên mặt xuống, cười khổ, “Đạo gia, thật là trùng hợp.”
Cho tới bây giờ hắn há có thể không rõ, đoạn đối đáp hắn nghe được trong khách sạn kia chính là nói cho hắn nghe, vì muốn đánh cỏ động rắn, bức hắn chạy ra khỏi Vạn Tượng thành, bởi vì ở trong Vạn Tượng thành không tiện động thủ. Chân chính để hắn cảm thấy đáng sợ là, đối phương thế mà đoán chắc hắn sẽ chạy về hướng này sau khi ra khỏi thành, liền ngồi ở chỗ này chờ hắn đến, điều này có ý vị là người ta đã bóp chuẩn suy nghĩ của hắn.
“Đúng là trùng hợp thật.” Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu, “Lâu không thấy tin tức của ngươi, cho là ngươi đã chết ở trong tay Thiệu Bình Ba rồi, không ngờ có thể gặp lại ngươi ở đây. Dù sao cũng là người quen biết cũ, đã tới sao không ghé xuống chào hỏi chút, thiệt là không có ý tứ quá đi.”
Lục Thánh Trung: “Ngươi làm sao phát hiện được ta? Bởi Triều Thắng Hoài sao?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay qua một phía, vẫy tay, Hầu Kình Thiên từ trong rừng đi ra lộ diện.
Gặp lại người sau, Lục Thánh Trung triệt để câm nín, thật lâu mới quay đầu lại, buồn bực hỏi một câu: “Bọn hắn là người của ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Xem như thế đi. Chu Giang, ha ha, nơi này cũng có thể đụng vào, ngươi thật sự có đủ xui xẻo.”
Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời thở dài: “Chỉ có thể nói là vận khí của ta không tốt.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lấy ở đâu ra nhiều vận khí như vậy, coi như không có chuyện này, ngươi cho rằng sai khiến Triều Thắng Hoài đối phó ta, là ngươi liền có thể tránh được rồi? Kỳ thật trong lòng ngươi đã có ý thức đó, cảm thấy Triều Thắng Hoài chưa chắc có thể là đối thủ của ta, bởi vậy mới giả mạo Chu Giang, bồi thêm chiêu nữa, nếu ngươi thật sự có nắm chắc, thì cần gì phải vẽ vời ra cho thêm chuyện. Ngươi cho rằng Triều Thắng Hoài có thất thủ, ta cũng không biết được ngươi là ai, cũng không thể đoán được là kẻ nào đang giở trò quỷ hay sao? Không nói có thể câu được ngươi đi ra, chỉ cần ngươi còn ở tại Vạn Tượng thành, ngươi có tin hay không, ta có thể tùy thời khiến cho Vạn Thú môn phong tỏa Vạn Tượng thành một trận, sau đó giống như sàng vậy sàng ngươi lọt ra, có đủ biện pháp để ép ngươi ra ngoài, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy nổi?”
Ném nhánh cây trong tay vào trong đống lửa, nói tiếp “Vấn đề ở tại bản thân ngươi, cũng đừng có trách cái gì vận khí. Nói một chút đi, Thiệu Bình Ba cho ngươi bao lớn dũng khí, ngươi lại dám đơn thương độc mã tới tìm ta gây chuyện.”
“Ta cũng không có cách, ta hoài nghi ta đã trúng độc ‘Khổ Thần Đan’ của Hiểu Nguyệt các . . . . . .” Lục Thánh Trung làm vẻ mặt khổ sở đem chuyện đã xảy ra cùng với nguyên nhân bất đắc dĩ phải làm vậy nói ra.
Ngưu Hữu Đạo: “Thì ra là thế, đúng là khó khăn cho ngươi rồi.”
Lục Thánh Trung: “Nếu ngươi có biện pháp giúp ta giải độc, ta có thể trở về bên cạnh Thiệu Bình Ba làm mật thám cho ngươi, lấy công chuộc tội.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ngươi đã động thủ với ta, rồi lại còn có thể mạnh khỏe trở về, mà Thiệu Bình Ba còn có thể dễ dàng tin tưởng ngươi được nữa sao? Từ lúc hắn để cho ngươi đơn thương độc mã xuất thủ, liền đã coi ngươi là con rơi rồi. Nếu ta là ngươi, ngay từ đầu liền trực tiếp đi tìm ta nói rõ, mà không phải đợi đến khi chuyện đã làm xong, đã thất thủ rồi mới đi bàn cái gì giải cái gì dược, giải dược đó ta chắc là có thể lấy được từ Hiểu Nguyệt các bên kia, chỉ là ngươi không cảm thấy, hiện tại mới đi nói cái này đã hơi trễ sao?”
Nghe nói hắn có thể lấy được giải dược, Lục Thánh Trung lập tức tỉnh táo tinh thần: “Coi như ta không thể trở về chỗ Thiệu Bình Ba bên kia, ta còn có thể giúp ngươi xử lý những chuyện khác. Ngươi tự mình chạy tới đây chờ ta, chẳng lẽ không phải là bởi vì còn có chỗ thương lượng sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi tiếp ta một chưởng, nếu như còn có thể sống xót rời đi nơi này, thì có thể trở về Vạn Tượng thành tìm ta.”
“. . . . . .” Lục Thánh Trung ngạc nhiên.
Hai người đối mắt, cách ánh lửa , đột nhiên, thân hình hai người gần như đồng thời khẽ động, song song nhào vào trong đống lửa, ‘bạch’, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Trong tiếng ‘bạch’, thân ảnh Ngưu Hữu Đạo từ trong ánh lửa đi ra, thần sắc bình tĩnh.
Lục Thánh Trung lảo đảo, liên tiếp bước lùi xuống dốc núi phía sau, khóe miệng sặc máu, có chút khó có thể tin nhìn lại Ngưu Hữu Đạo, không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo tu luyện sau hắn mà đến nay tu vi đã vượt qua hắn. Càng làm cho hắn giật mình, chính là một chưởng hắn đánh lên tay Ngưu Hữu Đạo đã dốc hết toàn lực, vậy mà cảm giác như đánh không có sức.
Càng lớn hơn nữa chính là phản ứng ở trong cơ thể hắn, trong cơ thể hắn có hai cổ lực đạo cực nóng cùng cực lạnh đang còn giày vò, khiến cho hắn phải liều mạng thi pháp chống cự.
Ngưu Hữu Đạo ở trên cao nhìn xuống hắn, lẩm bẩm: “Đáng tiếc.” Rồi thân hình nhoáng lên, bay lượn rời đi, thật đúng là bỏ mặc kệ Lục Thánh Trung.
Trần bá cùng đám người Hầu Kình Thiên ở bốn phía trong rừng cũng nhao nhao hiện thân, bay lượn đi theo.
Lục Thánh Trung từ từ quay người khoanh chân ngồi xuống, thi pháp hóa giải lực đạo cổ quái trong cơ thể, gương mặt nửa trắng, nửa đỏ, một bên tóc có sương lạnh hiện lên.
Trong rừng cách đó không xa, có một nam tử lách mình bay tới, hạ xuống trước mặt Lục Thánh Trung.
Lục Thánh Trung giương mắt lên nhìn, thần sắc run rẩy, nhận ra là đồng môn, trong con mắt hiện lên tuyệt vọng, muốn giãy dụa đứng lên, quay đầu lại liều mạng gào thét: “Đạo gia. . . . . .”
“Chưởng môn có lệnh, thanh lý môn hộ, phản đồ giết không tha!”
Nam tử dứt lời, rút kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang chém một cái đầu bay lên.
Hơi thu thập một chút, nam tử nhặt cái thủ cấp* lên rồi bay lượn rời đi, thủ cấp này cần phải đưa về sư môn. (*đầu lâu)
Lấy thủ cấp lĩnh công chỉ là thứ yếu, trọng yếu là Ngũ Lương sơn muốn cho những người khác trong môn nhìn vào, nhằm răn đe.
Ngũ Lương sơn muốn để cho mọi người biết, đây chính là hạ tràng của phản