Chương 488: Biện pháp ta đã nghĩ giúp ngươi xong rồi.
Edit: Luna Huang
Không có chờ được câu trả lời cho đi hay ở từ nàng, Trần bá đi ra cửa, trước khi đi ra vẫn cho nàng một câu, “Người kia bảo ta tìm cơ hội nhắc nhở ngươi mấy câu, ta một mực chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, bây giờ đã không có cần phải sợ ngươi hoài nghi nữa, có thể nói thẳng ra rồi.”
Quản Phương Nghi đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, kéo cả khay ấm chén trà ở trên bàn tới trước mặt, nhưng không có đổ nước châm trà, ngón tay nhỏ nhắn vuốt vuốt cái chén trà, nói: “Rửa tai lắng nghe.”
Trần bá: “Hắn nói, ngươi cứ sống độc lập y lúc ban đầu ở Phù Phương viên như thế rất tốt, không cần thiết phải cuốn vào ‘mưa mưa gió gió’. Ngưu Hữu Đạo thân đã ở trong phong vân biến ảo, ngươi đi theo hắn quá nguy hiểm, một khi bị cuốn vào trong sự tình gì cũng không lường trước được, hắn sợ rằng ngay cả hắn cũng khó có thể giúp đỡ được ngươi. Ý của hắn là, nếu như ngươi nguyện ý, không cần lo lắng đã cùng Ngưu Hữu Đạo liên lụy quá sâu không thể thoát thân ra được, hắn sẽ nghĩ biện pháp an bài, giúp ngươi thoát ra khỏi những hỗn loạn nhao nhao này. Càng sớm càng tốt, một khi để bị hãm vào quá sâu, đến lúc đó thì hắn cũng chẳng có cách nào.”
Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm chén trà, đầu ngón tay hoạt động ở trên quai chén, “Vậy ngươi cũng giúp ta gửi cho hắn đôi lời này, trước hết ta cám ơn hảo ý của hắn. Sau ngươi nói cho hắn biết, ta chỉ là một nữ nhân, cho tới bây giờ ta cũng không có dã tâm gì, ta cũng biết đi theo Ngưu Hữu Đạo sẽ có nguy hiểm, nhưng Ngưu Hữu Đạo có câu nói rất hay, nơi an tâm tức là nơi hội tụ!”
“Nhiều năm như vậy, nam nhân ta từng trải qua không ít, đã khóc, đã cười, lúc bắt đầu mỗi tên đều thật tốt, thế nhưng càng về sau lại càng khiến ta bất an, ta có mỹ lệ đến đâu, có cố gắng cẩn thận hơn đi nữa cũng vô dụng, từng tên lấy đủ loại lý do xa cách rời bỏ ta mà đi, cái đó còn càng đáng sợ hơn là nguy hiểm nữa, đó là một loại tuyệt vọng, ta cứ như vậy chìm trong tuyệt vọng mà già đi.”
“Mà Ngưu Hữu Đạo thì lại hoàn toàn tương phản, đi theo hắn, ta càng ngày càng thấy an tâm, ta rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì trước khi chết Hắc Mẫu Đơn cũng rất tin tưởng vững chắc rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ không vứt bỏ nàng, hiện tại ta cũng tin tưởng vững chắc như vậy. Ta không có bị chết già trong tuyệt vọng, loại cảm giác này thật tốt, ta may mắn đã theo hắn rời đi khỏi Phù Phương viên!”
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Hắc Mẫu Đơn an tường nằm trong ngực Ngưu Hữu Đạo, an tâm, không oán hận không hối hận nhắm mắt lại, đằng sau đó là hình ảnh Ngưu Hữu Đạo ở trong Huyễn Giới không tiếc hi sinh bản thân, trên mặt hiện lên nụ cười từ tận đáy lòng.
Trần bá lặng yên một lúc, “Những lời ngươi nói ta sẽ chuyển cáo, bất quá hắn cũng là có ý tốt.”
Quản Phương Nghi quay đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, “Vậy ngươi liền mang tiếp cho hắn mấy câu này, ta ngay cả hắn là ai cũng không biết, làm sao tin tưởng? Mà ta cũng chẳng cần biết hắn là ai, muốn để cho ta nghe hắn, bảo hắn tới đứng ở trước mặt ta, nói cho ta biết đi. Người gì ngay cả mặt cũng không dám lộ, trốn trốn tránh tránh, sợ cái gì? Sợ phiền phức còn nói cái gì muốn tốt cho ta, loại nam nhân này ta thấy nhiều lắm, loại thiện ý này ta chẳng cần, ta cần chính là một nam nhân có thể đứng ra vì ta!”
Trần bá câm nín rồi. . . . . .
Ngân nhi rốt cục đã buông tay, ở dưới sự uy hiếp của Ngưu Hữu Đạo, rốt cục hứa sẽ không tiếp tục lôi kéo y phục Ngưu Hữu Đạo nữa, có điều vẫn ưa thích đi theo sát kè kè Ngưu Hữu Đạo.
Trên bàn cơm, đi tới cùng ngồi xuống theo.
Trên bàn một bàn đầy ắp đồ ăn đã được chuẩn bị, Ngưu Hữu Đạo tự nếm nếm một chút, rồi ra hiệu Ngân nhi cũng nếm thử, hắn muốn xem thử Yêu Vương này có thích ứng được với ẩm thực ở bên ngoài hay không.
Ngân nhi hiếu kỳ nhìn ngó, thuận tay cầm đũa lên, kẹp khối thịt bỏ vào trong miệng.
Ngưu Hữu Đạo chú ý tới động tác cầm đũa thuần thục của nàng, vừa ngước mắt lên, ánh mắt bao hàm thâm ý đụng ánh mắt Viên Cương vừa nhìn tới.
Hơi nhấm nháp rồi nuốt xuống, Ngân nhi liên tục gật đầu, cầm đũa liên tục cắm gắp đồ ăn trong mâm.
Quản Phương Nghi cùng Viên Phương nhìn nhau, cười một tiếng, cũng cầm đũa lên tính động thủ xơi.
Ai ngờ Ngân nhi vừa ngước mắt lên cái, liền rất không khách khí cảnh cáo hai người, “Đi ra, của ta!”
Cảm giác giống như đây là địa bàn của nàng, có người đang xâm phạm lãnh địa của nàng, không khác gì trực tiếp xua đuổi.
Hai người Quản, Viên lập tức không cười được nữa, biểu hiện trên khuôn mặt rất đặc sắc, trong ánh mắt hiện lên vẻ e ngại, hai người một mặt đầy lúng túng lần lượt buông đũa xuống.
Viên Phương gượng cười đứng dậy, còn gật gật đầu cúi người, “Đúng đúng đúng, của ngươi, đều là ngươi.”
Quản Phương Nghi cũng ngồi không yên được nữa, đứng dậy nặn ra cái khuôn mặt tươi cười, thật sự cùng Viên Phương xám xịt đi ra ngoài, đi tìm cái khác ăn vậy.
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo, chợt có chút dở khóc dở cười.
Ngân nhi tức giận nhìn chằm chằm Viên Cương, Viên Cương không để ý đến nàng, cứ việc mình mình hạ đũa ăn.
Hai vị kia không biết nội tình của Ngân nhi hiện tại, hắn thì rõ ràng, không cần thiết sợ nàng.
Ngân nhi rất không cao hứng, Ngưu Hữu Đạo cong ngón tay gõ gõ mặt bàn mấy cái, cảnh cáo nàng một chút, nàng mới bất đắc dĩ dẫu cái miệng lên.
Ngưu Hữu Đạo rất nhanh phát hiện, yêu quái này thiệt là biết ăn, quả thực là cái thùng cơm không đáy mà . . . . . .
Sau khi ăn xong, có khách tới thăm, là Triều Thắng Hoài tới.
Mấy ngày nay Ngưu Hữu Đạo lưu lại đây, chính là vì chờ hắn.
Trong phòng, không còn ai khác, Triều Thắng Hoài cũng không muốn có người nào khác biết, hắn chỉ muốn tiếp xúc một mình Ngưu Hữu Đạo.
Ngân nhi cũng đuổi ra ngoài, đương nhiên có quan hệ đến việc Ngưu Hữu Đạo đã có lực lượng khống chế rồi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Ngưu Hữu Đạo đổ nước châm trà.
Triều Thắng Hoài rõ ràng là lặng lẽ đi tới, không có mặc y phục Vạn Thú môn, đưa tay lên kéo mặt nạ xuống.
Két! Cửa bỗng nhiên mở, Ngân nhi đột nhiên ló cái đầu vào trong phòng nhìn, có vẻ như đang nhìn xem coi Ngưu Hữu Đạo có chạy mất hay không.
Triều Thắng Hoài giật cả mình, cấp tốc quay đầu đi chỗ khác né tránh, mặt nạ cầm trên tay ụp vội lên mặt lại.
Đang cầm ấm châm trà Ngưu Hữu Đạo trừng hai mắt, quát lên một tiếng: “Ra ngoài!”
Ngân nhi le lưỡi, tranh thủ thời gian rụt đầu lui ra, gài cửa lại.
“Không có chuyện gì.” Để bình trà xuống xong Ngưu Hữu Đạo trấn an đối phương vừa bị dọa sợ, đẩy một chén trà đi qua mời.
Hắn có thể hiểu được tâm tình của Triều Thắng Hoài, tên này không muốn để cho người khác phát hiện ra là đang còn tiếp xúc với hắn.
Triều Thắng Hoài vẫn chỉnh mặt nạ mang lại như cũ, không có ý tiếp tục lấy xuống nữa, dù sao đã lấy xuống để cho Ngưu Hữu Đạo xác nhận thân phận rồi, để thêm một người nhìn thấy được diện mục thật của hắn thì càng nhiều thêm một phần bất an.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Thế nhưng bắt ta phải đợi ngươi đến mấy ngày.”
Triều Thắng Hoài thở dài: “Xảy ra chuyện như vậy, ta ít nhiều gì cũng phải thành thật lại một chút, nếu không phải cửa vào Huyễn Giới vẫn chưa đóng lại, mọi người không rảnh bận tâm tới ta, ta sợ là còn phải chậm thêm chút thời gian nữa mới có thể tới được đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện La Sát triều không có truy cứu trách nhiệm tới ngươi chứ?”
Triều Thắng Hoài: “Sao có thể không có chuyện gì được, gia gia của ta lôi ta ra giận dữ mắng mỏ một trận, nếu không phải sợ rước lấy chú ý của người khác, ta sợ là chạy không thoát một trận nghiêm trị rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói như thế, là Triều trưởng