Chương 490: Đoạn tuyệt quan hệ
Edit: Luna Huang
Nói trắng ra, chính là người ta cảm thấy ngươi có giá trị lợi dụng.
Nghe đến đó, Quản Phương Nghi đại khái hiểu, hỏi: “Ngươi muốn an bài Thượng Thanh tông đi Vệ quốc?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Có một số việc, trước kia không có điều kiện giải quyết, bây giờ đã có điều kiện rồi, cũng là nên kết thúc. Đi, đi mời Đường Nghi đến đây nói chuyện một chút.”
Bên này cho mời, Đường Nghi tự nhiên rất nhanh chạy tới.
Trước đó Ngưu Hữu Đạo nói, cho hắn cân nhắc mấy ngày, Thượng Thanh tông bên kia đang một mực chờ đợi, không tiếp tục tới quấy rầy nữa. Bây giờ thấy hắn chủ động cho mời, nghĩ chắc là đã có quyết định cuối cùng, lần này ngay cả Đường Tố Tố cũng cùng chạy đến.
Lúc mấy người đi vào, trong phòng đã nhờ chủ quán chuẩn bị cho một bàn rượu ngon, thức ăn ngon.
“Chư vị, mời!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười mời.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, còn là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương cho bên này cái khuôn mặt tươi cười, càng là lần đầu nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo nhiệt tình khoản đãi như vậy, trước kia gặp mặt, thế nhưng là chưa từng cho sắc mặt gì tốt đẹp cả.
Hắn càng khách khí, mấy người ngược lại càng cảm thấy có hơi bất an.
“Mời ngồi!” Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống trước, sau đó lần nữa đưa tay ra mời.
Quản Phương Nghi lại đặt thêm một bộ đồ ăn trên bàn, trước đó không ngờ là Đường Tố Tố cũng tới.
Đường Nghi khẽ gật đầu với mấy người đi theo, sau khi nàng ngồi xuống, ba vị trưởng lão cũng ngồi vào chỗ.
Quản Phương Nghi chấp bình, rót rượu giúp mọi người, rót trước cho Ngưu Hữu Đạo một chén, còn chưa kịp rót cho những người khác, Ngân nhi lại đoạt mất, trực tiếp giật bình rượu nàng đang cầm trên tay, “Ta biết, để ta, ngươi tránh ra đi.”
Quản Phương Nghi gượng cười, thối lui sang một bên.
Mấy người Thượng Thanh tông nhìn sang Ngân nhi, ai cũng tò mò về thân phận của vị này.
Ngưu Hữu Đạo cũng mỉm cười nhìn Ngân nhi, có thể đem vị Yêu Vương này ra làm hạ nhân sai sử, cảm giác này tựa hồ cũng thật không tệ, xem ra có thể thử từ từ dạy dỗ được đây.
Nhưng một khắc sau, vẻ tươi cười ở trên mặt hắn cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt cũng đen lại.
Ngân nhi bưng bình rượu đưa lên ngửi ngửi, tựa hồ có chút thèm, muốn nếm thử mùi vị.
Nàng đúng là không khách khí thật luôn, muốn nếm liền nếm, cự nhiên cầm bình rượu giơ lên, kề sát miệng tu ùng ục ùng ục trước mấy hớp.
Sau đó còn chẹp chẹp miệng, con mắt cái mũi nhăn nhúm lại, rõ ràng là chê đồ uống không ngon, rồi để bầu rượu xuống, trực tiếp rót cho La Nguyên Công đang ngồi bên cạnh luôn.
Ngươi rót nước bọt cho ta uống? La Nguyên Công mộng rồi, chân tay có chút luống cuống, cản lại, hay là không ngăn cản đây?
Đường Nghi, Tô Phá, Đường Tố Tố cùng trợn mắt há hốc mồm, ngồi đứng hình nhìn xem Ngân nhi đang nghiêm túc rót rượu, phản ứng kia, chân chính là kinh động như gặp thiên nhân vậy.
Viên Cương đang canh giữ ở cửa ra vào, nhìn về phía bên này, thấy vậy cũng sợ ngây người, chiêu này chân chính là khiến cho người ta hốt hoảng không kịp chuẩn bị a!
“. . . . . .” Đứng một bên Quản Phương Nghi thấy vậy a lên một tiếng, cũng bị kinh diễm, thấy choáng, chưa bao giờ nghĩ đến còn có thể chơi theo dạng này.
Ngưu Hữu Đạo nổi giận, gầm thét: “Hầu Tử, đuổi nàng ra khỏi ngay!”
Viên Cương bước nhanh chạy đến, trực tiếp bắt giữ Ngân nhi, giải đi ngay tại chỗ.
“Làm gì vậy? Ngươi làm gì vậy? Chán ghét, thả ta ra, thả ta ra mau!”
Ngân nhi tức giận bất bình, khó có được một lần gặp được một nhóm người tới chơi như vậy, tựa hồ còn chưa biết rằng mình đã làm sai cái gì, làm như rất ủy khuất, tiếp tục ồn ào la lối.
La lối không ngừng cũng vô dụng, bị Viên Cương cưỡng ép kéo đi.
Mặt đen như đít nồi Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, Quản Phương Nghi lập tức bước tới lấy công chuộc tội, thu lại chén rượu cho La Nguyên Công uống, bầu rượu Ngân nhi đã uống qua cũng cất luôn, lần nữa đổi lại bình mới, một lần nữa rót cho mấy vị khác.
“Cũng không phải là vô lễ lãnh đạm, người phía dưới không hiểu chuyện, để mấy vị chê cười rồi, ta tự phạt một chén, chịu nhận lỗi với chư vị.” Ngưu Hữu Đạo nâng chén ngang đầu kính một chén.
Tô Phá khách khí nói, “Một chút chuyện nhỏ, không cần như vậy. Cô nương này nhìn ngây thơ hồn nhiên, trái lại là đáng yêu vô cùng.”
“Đáng yêu thì chưa hẳn, nhưng đầu óc thiếu muối ngược lại là có thật.” Ngưu Hữu Đạo bồi thêm một câu, lại rót rượu đầy, nâng chén mời, “Cũng coi như là đã cùng chư vị quen biết nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên cùng ngồi uống, là ta thất lễ, mời! . . . Làm sao vậy? Lo lắng trong rượu có độc?” Thấy mấy người chần chờ, bèn mở miệng truy hỏi.
Đường Nghi cầm chén nâng lên trước, ba vị kia mới hưởng ứng, cùng Ngưu Hữu Đạo nâng uống một chén.
Kỳ thật trong lòng mấy người cũng có biết chắc, người ta nói chỉ là nói khách khí, nếu như vị này mà còn tại Thượng Thanh tông, thì nào có tư cách bình khởi bình tọa* cùng bọn hắn. (* ngồi uống ngang hàng)
Dùng ngôn ngữ khách khí với nhau vài câu về sau, Đường Nghi trực tiếp hỏi thẳng: “Gọi ta đến đây, không biết có chuyện gì cần phân phó?”
Ngưu Hữu Đạo: “Phân phó thì không dám, chỉ muốn hỏi Đường chưởng môn một chút vấn đề, không biết có thích hợp hay không nữa.”
Đường Nghi: “Cứ nói đừng ngại.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi ta đã cùng bái thiên địa, trải qua động phòng, nhưng là phu thê hữu danh vô thực, điểm ấy chắc hẳn Đường chưởng môn không có phủ nhận chứ?”
Mấy người quay mặt nhìn nhau, không biết vị này đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, Đường Nghi nhìn thẳng hắn khẽ gật đầu, “Không sai.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đều nói là gả chó theo chó, gả gà theo gà, như vậy mới có chút điểm giống với phu thê, nếu như thuận theo ý tứ này, để Đường chưởng môn từ bỏ Thượng Thanh tông đi theo ta luôn, không biết Đường chưởng môn có nguyện ý hay không?”
Mấy người nghe vậy đồng thời sửng sốt, Đường Nghi nhìn thật kĩ hắn, bộ ngực chập trùng, rồi hít sâu một hơi hỏi: “Có phải ta đi với ngươi, ngươi liền có thể cố gắng hết sức suy nghĩ cho Thượng Thanh tông? Nếu là như vậy, ta có thể từ bỏ Thượng Thanh tông đi theo ngươi, xem ngươi là giường cột, ngươi nói như thế nào liền nghe theo như thế đó, không một câu oán hận.”
Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, “Đường chưởng môn đã hiểu lầm ý của ta, ý của ta là, mặc kệ tương lai Thượng Thanh tông có chết hay sống, dưới tình huống ta mặc kệ Thượng Thanh tông, mời người đưa ra lựa chọn giữa ta và Thượng Thanh tông, ngươi muốn Thượng Thanh tông hay là muốn ta?”
Ba vị trưởng lão gần như đồng thời nhíu mày lại, bờ môi Đường Nghi hơi mím chặt, hỏi lại: “Ý của ngươi là chỉ để ý ta còn mặc kệ Thượng Thanh tông?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cũng có thể hiểu như vậy.”
Đường Nghi: “Đây chính là câu trả lời chắc chắn sau khi ngươi đã cân nhắc?”
Mấy người Thượng Thanh tông đều cho rằng bản than đã minh bạch ý nghĩ của Ngưu Hữu Đạo, lôi Đường Nghi đi hoàn toàn chính xác được bớt việc, có thể giảm bớt đi không ít phiền phức, không cần lưng đeo cái gánh nặng kia.
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Phải bồi ta cả đời, ta hy vọng ngươi có thể một lòng với ta, mà không phải như năm đó, ngươi chỉ muốn nghĩ cho Thượng Thanh tông, lại không để ý đến sống chết của ta. Nếu còn như vậy mà nói, ngươi nói nguyện ý theo ta thì cũng có khác gì so với lợi dụng ta đâu