Chương 491: Lần đầu ghé thăm Vạn Thú môn
Edit: Luna Huang – Sơ lâm Vạn Thú Môn
Ngày kế tiếp, giữa trưa.
Ở trước cửa sổ, có một bình trà, một cái ghế, một người lười nhác nhắm mắt nằm trên ghế, an tĩnh.
Trên mặt bàn gần đó chất đầy đồ ăn, một mình Ngân nhi chiếm hết, đang hưởng thụ, thỏa thích.
Đồ ăn, tựa hồ là thứ có thể tạm thời khiến nàng dời lực chú ý ra khỏi người Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi bước vào phòng, đầu tiên là nhìn nhìn Ngân nhi đang ăn không ngừng, rồi đi tới trước cửa sổ, lưng tựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt an tĩnh, trong lòng bỗng nhiên không hiểu sao có chút đau lòng cho nam nhân này.
Tiếp xúc đến Thượng Thanh tông, càng hiểu rõ hơn quá trình tên này từng bước đi tới hôm nay là như thế nào, càng là biết rõ hắn có thể dẫn được một đám người đi đến ngày hôm nay là khó khăn cỡ nào. Tuyệt tình nhưng chưa hẳn là thật vô tình, giữa lấy hay bỏ, hiện rõ bản sắc anh hùng, người sau một mình thở hổn hển bước.
Ngửi hương biết mỹ nhân, Ngưu Hữu Đạo không có mở mắt cũng biết là ai tới, chậm rãi nói: “Nhìn cái gì? Cũng không có xinh đẹp được như ngươi.”
Biết thanh niên này nói lời dễ nghe chỉ để đùa cho bản thân mình vui vẻ, bất quá lời dễ nghe đúng là nghe vui vẻ thiệt, Quản Phương Nghi nở nụ cười xinh đẹp, xoắn cái váy đi vòng ra phía sau hắn, cúi người nằm nhoài lên thành ghế, ghé đầu vào sát bên lỗ tai hắn, chu đôi môi đỏ mộng kiều diễm lên, ôn nhu nói, “Đi rồi, nghe theo bố trí của ngươi, lặng lẽ rời đi, sẽ không có vấn đề gì.”
Ngưu Hữu Đạo ‘ờ’, mở mắt ra, đưa tay bưng chén trà ở trên bàn từ từ uống.
Quản Phương Nghĩ nằm sấp trên ghế, vặn vẹo uốn éo vòng eo, eo mông tạo ra hình dáng cong mềm mại đẹp mắt, mê người, nghiêng đầu qua nhìn xem dung mạo phía mặt bên của hắn, dụ “Dáng dấp của Đường Nghi thật đẹp mắt, tuổi trẻ lại xinh đẹp, cứ tách ra như vậy, ngươi không đau lòng a?”
Ngưu Hữu Đạo: “Sao ta cảm thấy ngươi còn xinh hơn cả nàng ta ấy nhỉ?”
“Đó còn cần phải nói.” Quản Phương Nghi ‘chảnh chọe’ tiếp lời.
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên, có ngươi là đủ rồi.”
“Ka Ka. . . . . .” Quản Phương Nghi thấy vui ơi là vui, liếc mắt giống như đưa tình vậy, đánh vào đầu vai hắn một cái, “Bớt xạo, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được chắc, tách ra hay không tách ra, đều là tâm bệnh của ngươi. Còn có, chuyện của các ngươi liên quan cái rắm gì đến ta, mắc ói gì lôi ta vào làm hỏng hết thanh danh của ta?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nam nhân làm hỏng thanh danh của ngươi còn ít chắc? Thanh danh của ngươi còn cần ta lôi vào mới hỏng sao?”
Quản Phương Nghi: “Vậy cũng không cần đến phiên ngươi góp vào một viên gạch á? Không được, việc này ngươi cũng cần phải bồi thường mới được?”
“Người ta đều nằm ở trên tay ngươi, còn chưa đủ sao?”
“Xùy, ai ở trên tay ai chứ, mỗi ngày đều làm nha hoàn cho ngươi sai vặt, ngươi là đại gia của ta không phải sao?”
“Hai tay áo ta trống trơn, nhìn thôi cũng đủ thấy rõ ràng, ngươi muốn bồi thường cái gì thì tự cầm lấy đi.”
“Nghèo, thật nghèo! Cũng chỉ còn thừa lại mỗi cái thân ngươi, nếu không thì tính như vậy đi, ngươi lấy thân báo đáp bồi thường cho ta a?”
“Cái này không được đâu, ngươi cao tuổi rồi. . .”
“Đi chết đi!”
Quản Phương Nghi trở mặt trong nháy mắt, đột nhiên xuất thủ, đánh một cái vào chén trà trên tay Ngưu Hữu Đạo, làm nước trà hất văng đầy cả mặt Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo ngồi im yên lặng, trên mặt bị dính từng mảnh lá trà, nước giọt từ trên mặt rơi xuống tí tách.
Ai lấy tuổi tác của Quản Phương Nghi ra trêu chọc, nàng liền trở mặt.
Buổi liếc mắt đưa tình nói chuyện trong nháy mắt đã xong.
Buông chén trà xuống, Ngưu Hữu Đạo lau mặt đứng dậy, rủ rủ y phục, làm giống như không có chuyện gì hết, nói “Huyễn Giới không phong bế lại, trong thời gian sắp tới bên này hẳn là sẽ có không ít khách quý tới, chính là thời điểm tốt để kết giao bằng hữu. Hứa lão lục kiến thức rộng rãi, bảo hắn đi ra ngoài thêm vòng nữa tìm hiểu thử xem.”
“Lão nương cao tuổi rồi, không đi được nữa.”
“Không có bảo ngươi đi a, sai Hứa lão lục đi là được rồi.”
“Không đi!”
“Thật không đi?”
“Không đi!” Quản Phương Nghi thở phì phì, trừng mắt lại.
Ngưu Hữu Đạo cũng không tranh luận với nàng, đấu võ mồm thì đấu võ mồm, nhưng từ trước tới nay hắn không chiều cái tật xấu này của nàng, nàng càng chơi mình mẩy, hắn càng lấy lý để phục người.
Khẽ gật gật đầu, nhắc ống tay áo lên, lật tay búng ra một sợi kình phong, đánh lên trên vách tường bên cạnh, vang lên một tiếng “cọc” .
Nghe được tín hiệu, Viên Cương rất mau đi tới, mở cửa đi vào, chú ý tới nước trà dính trên người Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi lập tức quay đầu một bên, bộ dạng không cao hứng.
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng phân phó, “Thu thập một chút, chuẩn bị rời đi.”
Viên Cương: “Đi đâu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tới Vạn Thú môn, đã tới tận cửa rồi há có thể bỏ qua không vào, cũng nên tới bái phỏng chủ nhà một chuyến. Khách sạn này ta cũng đã ở ngán rồi, tới nhìn xem coi có thể kiếm được chỗ nào tốt hơn để ở hay không.”
Viên Cương gật đầu, quay người rời đi.
Quản Phương Nghi ở bên nghe vậy ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: “Đi Vạn Thú môn? Làm sao đột nhiên lại muốn đi Vạn Thú môn rồi?”
Nàng có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của vị này, tới đây đã lâu như vậy, cũng chưa từng thấy hắn lộ ra ý muốn đi Vạn Thú môn lần nào.
Bằng với những gì nàng hiểu rõ về vị này, nàng thấy vị này không giống như những người trẻ tuổi bình thường khác, không có dễ dàng xúc động mà hành sự lỗ mãng. Cho nên, nàng không tin đây là quyết định nhất thời nổi hứng của hắn. Đây cũng không phải là đi tìm vận may cái gì hết, dùng lời vị này hay nói, là từ trước tới nay hắn không tin cái gì gọi là vận khí hết.
“Bắc Châu bên kia tặc tâm không chết, nhiều lần tìm ta gây phiền toái, ta thấy cũng đã chính thức tới thời điểm đi tính sổ rồi.”
Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa cởi áo khoác, nước dính trên y phục rất dễ làm bay hơi, nhưng nước trà đọng lại thì sẽ vẫn lưu lại vết tích, nên hắn muốn thay bộ y phục khác.
Năm đó ngồi sầu lo địa bàn hai quận, rất nhiều chuyện muốn làm mà không có lực lượng để làm. Bây giờ đã không giống như ngày xưa, lưng dựa Nam Châu, đã có lực lượng, những chuyện nên kết thúc cũng dần dần kết thúc đi, để không gian đối mặt với thế cục ngày càng lớn hơn, chuyện Thượng Thanh tông kết thúc chính là một trong đó.
Sở dĩ hắn ngay tại lúc thế cục Nam Châu vừa mới ổn định sơ, liền trốn rời đi, là bởi vì trong lòng của hắn rất rõ ràng, còn trốn ở Nam Châu phân cao thấp với Thiên Ngọc môn cũng chỉ có thể chiếm thêm được chút lợi lộc, chứ trên thực lực có chênh lệch thật lớn, nhất định là không thể thay đổi được kết cục chân chính gì.
Dù tách ra có thắng được nhất thời, cũng chỉ là thắng được cơ hội thở dốc, kẻ thu lợi lớn nhất y nguyên vẫn là Thiên Ngọc môn, hắn cũng không dám cùng Thiên Ngọc môn va chạm trực diện.
Sự tình đi đến trình độ này, hắn biết bản thân không cách nào tránh khỏi phải chống lại Thiên Ngọc môn, còn tiếp tục kéo dài như hiện tại, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với lần giao phong thứ hai.
Tiếp tục trốn ở lúc Nam Châu cùng Thiên Ngọc môn phân cao thấp, sẽ chỉ làm những ưu thế hắn nắm giữ trên tay nhanh chóng bị tiêu hao hết, dù có ném toàn bộ thủ đoạn ra, có táng gia bại sản, cũng không thể tổn thương được gân cốt của Thiên Ngọc môn, kết cục sau cùng như thế nào là có thể nghĩ.
Đây không phải là kết quả hắn muốn thấy, bởi vậy bèn quả quyết trốn đi, quả quyết rời khỏi Nam Châu này, nhảy ra khỏi phạm vi thế lực của Thiên Ngọc môn, rời bỏ Thiên Ngọc môn trình độ nào mà nói đó chính là đọ ưu thế.
Hắn biết rõ, ở tại Nam Châu, ở trong phạm vi thế lực của Thiên Ngọc môn, thì vĩnh viễn không có cách nào cướp lấy được tài nguyên để chống lại được Thiên Ngọc môn, chỉ có thể nhảy ra,