Chương 494: Có phải ngươi đã từng đắc tội với Long Hưu phải không?
Edit: Luna Huang
Để hắn tự nhìn xem mà xử lý, kỳ thật chính là ngầm cho phép.
Nguyên nhân có sự thay đổi thái độ này cũng rất đơn giản, Trần Đình Tú kia mặc dù cũng giống như Ngưu Hữu Đạo, cũng không có cho chỗ tốt gì, trong tương lai cũng chưa chắc là sẽ cho được chỗ tốt gì luôn, nhưng Trần Đình Tú có hứa hẹn, mà Ngưu Hữu Đạo thì không có gì, ở dưới tình huống đều chưa quen thuộc với cả hai, thì đây chính là một sự chênh lệch vi diệu.
“Vâng! Ta biết phải nên làm gì.” Cừu Sơn dạ, chắp tay cáo từ.
Tây Hải Đường chợt bồi thêm một câu, “Ngưu Hữu Đạo kia vẫn có chút ý tứ, nghe nói ở Nam Châu thế đơn lực bạc, nhưng vẫn cứng rắn đương đầu được với toàn bộ Thiên Ngọc môn, trước đó còn gây náo loạn ở Tề kinh thì phải? Nghe nói Thiên Hỏa giáo cũng bị hố mất mặt một phen.”
Cừu Sơn sửng sốt một chút, chợt minh bạch ý của chưởng môn, nhắc nhở hắn không cần làm quá mức, nhẹ gật đầu, “Chưởng môn yên tâm, không thù không oán, chúng ta cũng không cần thiết đi đắc tội với người.”
Tây Hải Đường cúi nhìn nhìn dưới chân, không có nói gì nữa, hai tay chắp ra sau mông, quay người rời đi.
Cừu Sơn hơi liếc mắt nhìn theo chút, sau đó quay người bay lượn rời đi.
Trong núi, trong một cái đình nghỉ mát, tên đệ tử tiến đến khách viện nơi Tiêu Dao cung tạm nghỉ thông báo vẫn còn đang chờ đợi ở trong đình, đợi đến khi Cừu Sơn bay lượn đến, vội tranh thủ thời gian hành lễ.
Cừu Sơn giơ tay lên một cái, ra hiệu cho hắn không cần đa lễ, “Như này, ngươi lại đi tới đó thông báo thêm một tiếng, liền nói trưởng lão Thiên Ngọc môn Yến quốc Trần Đình Tú cầu kiến chưởng môn Tiêu Dao cung.”
“Vâng!” Đệ tử kia lĩnh mệnh rời đi.
Cừu Sơn cũng vòng hai tay ra sau mong đứng ở trong đình chờ đợi. . . . . .
Trong một cái đình viện, giữa đình đài lầu các, có một con kênh nước mát lạnh được dẫn từ trong núi tới, chảy róc rách trong viện, thỉnh thoảng trong nước có lá cây chìm chìm nổi nổi trôi phiêu đãng.
Chỗ biệt viện đãi khách này cao nhã* xa hoa không nói, diện tích cũng không phải là cái loại tiểu viện như nơi Ngưu Hữu Đạo ở kia có thể so sánh, nơi đây là nơi dùng để chiêu đãi khách quý. ( *thanh cao trang nhã)
Chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu tự nhiên được tính là khách quý, một thân trường sam thanh nhã*, nửa nằm nửa ngồi ở trên một cái trường kỷ ngắn trong các, một cái chân co lại gấp khúc, cầm một bản cổ tịch đặt đứng thẳng ở trên đầu gối nhìn xem, thỉnh thoảng chậm rãi lật qua một trang, thần vận nội liễm, ngầm lộ uy nghi.( *thanh lịch trang nhã)
Long Hưu có một tên đệ tử, tên gọi là Dịch Thư, là nữ đệ tử, dung mạo đoan trang xinh xắn, vừa bước nhanh đi vào, chắp tay bẩm báo: “Sư phụ, đệ tử Vạn Thú môn báo, có trưởng lão Thiên Ngọc môn Nam Châu Yến quốc Trần Đình Tú cầu kiến ngài.”
“Trần Đình Tú. . .” Long Hưu suy nghĩ một chút, nhớ ra, ở trên danh sách thu thập những nhân viên chủ yếu của Thiên Ngọc môn có ghi, bản thân có là đã nhìn thấy qua cái tên này, bèn ngẩng mắt lên hỏi: “Phía Nam Châu bên kia xảy ra chuyện gì, vì sao người cũng chạy qua tới bên này?”
Dịch Thư nói: “Đệ tử không biết.”
Long Hưu hỏi: “Có nói là có chuyện gì không?”
Dịch Thư về: “Không nói, chỉ nói là xin cầu kiến.”
Long Hưu nhẹ nhàng thơ ơ nói: “Thiên Ngọc môn đúng là không giống như lúc trước, có được cả Nam Châu nha, tùy tiện người nào đến nói muốn gặp bản cung, bản cung liền phải gặp mặt phải không?”
Dịch Thư ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, nghe được ý không thích trong lời nói của sư phụ, đứng lặng chờ sư phụ chỉ rõ.
Nhưng mà Long Hưu tựa hồ vẫn đang mê mẩn đọc sách, không có phản ứng.
Dịch Thư minh bạch ý tứ của hắn, là không muốn gặp, bèn lui lại mấy bước, quay người bước nhanh rời đi.
Sự thật cũng đúng là như thế, Long Hưu đáp ứng gặp Ngưu Hữu Đạo, là bởi vì những hành động của Ngưu Hữu Đạo dẫn tới sự chú ý của hắn, nghe nói còn rất trẻ nữa, cho nên hắn muốn nhìn xem coi, người trẻ tuổi như nào, lại có chuyện gì mà tới tìm hắn.
Nói trắng ra là, chính là Ngưu Hữu Đạo đã khiến cho hắn hứng thú, nhất là sau khi Thiên Ngọc môn đi cầu hắn, ngầm cho phép được động thủ với Nam Châu, rồi Thiên Ngọc môn hao phí hết công phu, thế mà không có đạt được toàn bộ, thế mà bị Ngưu Hữu Đạo kia chen vào giữa.
Về phần Thiên Ngọc môn, trong mắt hắn là cái thá gì? Bành Hựu Tại ở trước mặt hắn còn phải cung kính dạ thưa, một cái trưởng lão gì đó hắn lại càng không để vào mắt, hắn là người Trần Đình Tú muốn gặp là có thể gặp sao?
Ngưu Hữu Đạo tới gặp, cùng Trần Đình Tú tới gặp, với hắn mà nói, căn bản không phải là một loại chuyện.
Ngưu Hữu Đạo trong mắt hắn quá yếu, tự cao tự đại với Ngưu Hữu Đạo không có ý nghĩa, đối xử với kẻ yếu không có tỏ ra kiêu ngạo, mới là chính là giá đỡ lớn nhất.
Mà tự cao tự đại với Thiên Ngọc môn thì lại giống như đang tiến hành ‘dằn mặt’ cần thiết, miễn cho quá lâng lâng, cho rằng chiếm được Nam Châu liền đã ghê gớm lắm . . . . . .
“Không gặp?”
Trong đình trên núi, Cừu Sơn nghe báo vậy quay người lại hỏi lại, có chút ngoài ý muốn, Long Hưu này có ý gì? Tình nguyện gặp Ngưu Hữu Đạo lại không muốn gặp Trần Đình Tú, chẳng lẽ thực lực Thiên Ngọc môn không thể so được với Ngưu Hữu Đạo?
Đệ tử đi truyền lời đáp: “Đúng ạ, nói không gặp.”
Cừu Sơn: “Có nói vì sao không gặp không?”
Đệ tử đi truyền lời, “Đệ tử cũng đã hỏi, đối phương nói không có lý do gì, không gặp chính là không gặp. Đồ đệ kia của Long Hưu thái độ rất ngạo mạn, còn bảo đệ tử không cần hỏi dông dài. Đệ tử cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải trở về.” Giương mắt lên nhìn hắn một chút, chỉ trích đồ đệ Long Hưu, có ý tứ như muốn cáo trạng.
“Quái sự. . .” Cừu Sơn lẩm bấm nói thầm một tiếng, chợt lại nói: “Vậy đi, ngươi trước tiên cứ ở đây chờ lấy, tạm thời không cần đi thông tri cho Ngưu Hữu Đạo bên kia.”
“Vâng!” Đệ tử đi truyền lời dạ.
Thân hình Cừu Sơn lóe ra ngoài đình, lướt về một chỗ đèn đuốc leo lét khác phía trong núi. . . . . .
Người Thiên Ngọc môn tới đây cũng hưởng thụ đãi ngộ không khác biệt lắm với Ngưu Hữu Đạo, cũng là một cái đình viện nhỏ.
Trần Đình Tú không có ở trong đình viện, mà đang đứng ở cửa đình viện bồi hồi đi lại, chờ đợi, chợt quay đầu qua nhìn lại.
Cừu Sơn đã hạ xuống đất, Trần Đình Tú lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến lên, chắp tay nói: “Có việc gì phân phó đệ tử phía dưới là được rồi, sao dám làm phiền Cừu huynh tự mình chạy tới chạy lui vậy được.”
Cừu Sơn khoát tay, “Không sao. Ta nói Trần huynh này, có phải ngươi đã từng đắc tội với Long Hưu phải không?”
Trần Đình Tú kinh hãi, “Vì sao Cừu huynh nói lời này? Ta đến nay còn chưa gặp hắn lần nào, sao có chuyện đắc tội được, đã có chuyện gì xảy ra sao? Hay là Ngưu Hữu Đạo kia đúng thật là đi nói xấu ta cái gì? Cũng không đúng a, Ngưu Hữu Đạo đã biết ta tới đây rồi sao? Chẳng lẽ là nói xấu Thiên Ngọc môn ta?” Liên tục đặt câu hỏi.
Cừu Sơn cân nhắc lắc lắc