Chương 495: Châm ngòi ly gián
Edit: Luna Huang
“Chào hai vị sư huynh.” Tên đệ tử đi theo cùng đến lập tức tiến lên mở miệng chào hỏi.
Sau khi hiểu rõ tình hình, hai tên đệ tử canh cổng chắp tay chào lại, một người trong đó nói với Trần Đình Tú: “Trần trưởng lão, không phải vị ở bên trong đã nói là không gặp rồi sao, còn tiếp tục truyền lời nữa cũng chưa chắc sẽ gặp ngươi đâu! Còn đi quấy rầy người ta như vậy có phù hợp hay không?”
Trần Đình Tú nói: “Ta biết, lần này ta cũng không phải là muốn gặp cung chủ, mà là muốn cầu kiến đệ tử cung chủ, Dịch Thư, ta với nàng có quen biết, là người quen, làm phiền bẩm báo lên một tiếng.”
Hắn lại không ngốc, Long Hưu là ai, Long Hưu nói không gặp, hắn nào dám xông vào đòi gặp cho bằng được.
Hai tên đệ tử nhìn nhau, người kia gật đầu: “Vậy được rồi, Trần trưởng lão chờ một lát.”
“Làm phiền.” Trần Đình Tú chắp tay cảm ơn, đưa mắt nhìn theo tên đệ tử kia quay người đi vào.
Không bao lâu sau, tên đệ tử kia đi ra, dẫn theo một nữ tử đoan trang xinh xắn đi ra, người trước trở về đứng lại ở vị trí cổng ra vào, người sau chính là tiểu đồ đệ của Long Hưu, Dịch Thư, nhìn tuổi cũng không lớn lắm.
Đồ đệ của Long Hưu đều được hắn thu nhận trước khi hắn còn chưa làm chưởng môn Tiêu Dao cung, Dịch Thư từ lúc còn rất nhỏ liền đã được Long Hưu nhìn trúng, tính ra là vội tranh thủ, nhưng cũng coi như là đệ tử thân truyền của Long Hưu, sau khi thu Dịch Thư, Long Hưu cũng không có dự định tiếp tục thu đồ đệ nữa. Làm chưởng môn, đã không còn tinh lực để dành cho phương diện này.
Một vài đồ đệ lớn tuổi hơn đều đã lần lượt ra đảm đương chức vụ, bây giờ còn tiểu đồ đệ này thỉnh thoảng hắn sẽ mang đi ra ngoài chơi, cũng coi như là để cho nó tăng thêm chút kiến thức, tích lũy chút nhân mạch*, chuẩn bị cho tương lai khi trưởng thành sau này, tối thiểu về sau khi làm việc cho Tiêu Dao cung, thì cũng sẽ được thuận tiện hơn. (*mối quan hệ)
Dịch Thư vừa nhìn thấy Trần Đình Tú đang đứng chờ ở bên ngoài, cái cằm có chút nâng cao lên, lộ ra một cỗ khí thế cao ngạo, sải bước từ từ bước xuống bậc thang tam cấp.
Đối với tính tình cao ngạo của vị này, Trần Đình Tú đã sớm lĩnh giáo qua, thời điểm nàng ta đến Thiên Ngọc môn cũng đã từng làm cho Bành Hựu Tại khó xử, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, lập tức bày ra gương mặt tươi cười tiến lên hành lễ, “Dịch cô nương.”
Dịch Thư lạnh lạnh nhạt nhạt hỏi: “Trần trưởng lão, ngươi đến đây làm gì?”
Trần Đình Tú nhìn hai người đang đứng ở hai bên một chút, đưa tay ra khách khí mời, “Dịch cô nương, có thể mượn một bước nói chuyện được hay không?”
Dịch Thư không có ý kiến, đi theo hắn tới dưới góc cây tùng già bên ngoài, “Trần trưởng lão, cung chủ nói không gặp ngươi, ngươi tìm ta cũng vô dụng, ta khuyên ngươi không cần uổng phí tâm tư.”
Trần Đình Tú cười bồi nói: “Có thể gặp được Dịch cô nương, thì cũng giống như nhau thôi. Đi tới Vạn Thú môn, được biết cô nương đang ở đây, nếu không đến bái kiến mà nói, há không phải là thất lễ sao.”
Dịch Thư không tin chuyện đối phương mời mình ra nói chuyện riêng chỉ vì muốn nịnh nọt khách khí, nói “Không cần quanh co lòng vòng.”
Thời gian có hạn, Trần Đình Tú cũng liền không quanh co nữa, hỏi: “Dịch cô nương, cung chủ gặp Ngưu Hữu Đạo nhưng không chịu gặp ta, là cớ gì?”
Dịch Thư lạnh nhạt liếc xéo, “Cung chủ làm gì là điều ngươi có thể nghe ngóng hử?”
Trần Đình Tú vội nói: “Không dám không dám, chỉ là có chút kỳ quái, Ngưu Hữu Đạo kia từ trước đến nay không xem Tiêu Dao cung ra gì, vì sao cung chủ lại đãi ngộ hắn như vậy?”
Dịch Thư cười lạnh, “Không xem Tiêu Dao cung ra gì? Hắn có tư cách không xem Tiêu Dao cung ra gì sao? Trần trưởng lão, ngươi đây là muốn châm ngòi ly gián sao?”
“Không không không! Ta tiếp xúc với hắn nhiều năm, hắn là hạng người gì ta rất rõ. Đương nhiên, có một chút cũng không thể không thừa nhận, người này thật sự là thanh niên tài tuấn hiếm có trong thiên hạ, cũng tuyệt đối là người tài tuấn siêu quần trong lớp thanh niên tài giỏi, người có thể thắng được hắn sợ là không nhiều. . . . . .” Trần Đình Tú khen Ngưu Hữu Đạo một thôi một hồi, đồng thời cũng lưu tâm lấy phản ứng của đối phương.
Hắn không phải lần đầu tiên tiếp xúc vị này, biết vị này tự phụ, tự cao tự đại. Đương nhiên, người ta cũng là có lực lượng để tự phụ.
Quả nhiên trên mặt Dịch Thư hiện lên thần sắc không quá thoải mái, lên tiếng khinh thường, “Ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Hắn có từng nói qua không xem Tiêu Dao cung ra gì?”
Trần Đình Tú: “Thế thì không có.”
Dịch Thư cười lạnh: “Vậy ngươi làm sao biết hắn không xem Tiêu Dao cung ra gì?”
Trần Đình Tú trầm ngâm nói: “Việc này nên nói như thế nào nhỉ, Dịch cô nương là người thông minh, có một số chuyện ở trước mặt cô nương cũng không cần thiết phải che che lấp lấp nữa. Là như vây, sau khi nắm được Nam Châu, Thiên Ngọc môn đích xác là không quá hợp với Ngưu Hữu Đạo, nói đến, Thiên Ngọc môn còn ăn phải cái lỗ vốn ở trên tay hắn. Lúc trước khi chuyện huyên náo ra, ta liền đã ở ngay mặt cảnh cáo hắn, nói Thiên Ngọc môn nắm lấy Nam Châu là do đã đạt được sự cho phép của tam đại phái Tiêu Dao cung các loại, bảo hắn không nên nhúng tay lung tung. Nhưng hắn nói, tam đại phái cũng không có nói là không cho phép hắn nhúng tay, kẻ nào có năng lực cứ làm. Hắn còn nói, ít ở đó cáo mượn oai hùm đi, nói thời điểm hắn ở tại Tề kinh, ngay cả đệ tử Thiên Hỏa giáo hắn cũng thu thập được nữa là.”
Lời này thuần túy là nói bừa nói xạo, bất quá đối với hắn mà nói, có nói hay không cũng không quan hệ, cho dù đi đối chất nhau cũng không sợ, hắn liền một mực chắc chắn rằng Ngưu Hữu Đạo có nói qua thì làm gì nhau?
Khóe miệng Dịch Thư vô ý thức nhếch lên một chút, lãnh đạm nói: “Hắn nói cũng không sai, ta cũng đã được nghe nói, hắn đánh cho đệ tử Thiên Hỏa giáo trọng thương, nếu không phải có người ngăn cản, kém chút nữa đã giết đệ tử Thiên Hỏa giáo kia ở trước mặt mọi người luôn. Chuyện hắn đánh Côn Lâm Thụ trọng thương kia ta biết, động tĩnh lúc ấy hình như cũng không nhỏ, ngay cả cung chủ cũng có chú ý tới.”
Trần Đình Tú thở dài: “Có chút không biết trời cao đất rộng, do là Thiên Hỏa giáo không muốn tính toán với hắn, chứ Thiên Hỏa giáo thật muốn trừng trị hắn mà nói, còn có thể không thu thập được nổi chắc? Nhưng hắn không cho rằng là như vậy, ngược lại cho rằng thủ đoạn của bản thân hắn cao minh. Cũng có thể lý giải, thanh niên tài tuấn nha, từ một khí đồ Thượng Thanh tông, một đường thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ bị thua thiệt gì, làm gì đều không có người nào cản được, cũng đích thực là có tiền vốn để tự phụ. Tên này mặt ngoài tỏ ra khiêm tốn, chỉ có người trường kỳ tiếp xúc với hắn mới biết được, người này kỳ thật trong xương cốt có đủ mười phần tự ngạo, tự cao tự đại, có thể nói là không coi ai ra gì!”
Dịch Thư mỉa mai: “Cái này bất quá cũng chỉ là lời nói từ một phía của ngươi.”
Trần Đình Tú nghiêm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Dịch cô nương, đây cũng không phải là lời nói từ một phía của ta thôi, mà là có một thí dụ có thực mọi người đều biết luôn. Thượng Thanh tông, năm đó lúc Đình úy Yến quốc Tống Cửu Minh còn tại vị, Thượng Thanh tông phụ thuộc vào Tống gia kéo dài hơi tàn, nói Tống gia nuôi một con chó cũng không đủ, tên của nhi tử Tống Cửu Minh cũng chỉ khác tên cô nương một chữ, gọi là Tống Thư, cũng là đệ tử Thượng Thanh tông. Theo lý thuyết, địa vị Tống Thư ở Thượng Thanh tông như nào là có thể nghĩ, Thượng Thanh tông từ trên xuống dưới có ai dám động đến người của Tống gia?”
“Thế nhưng Ngưu Hữu