Chương 496: Người quen gặp nhau dễ nói chuyện
Edit: Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo: “Cùng đi đi, có việc cần nhờ ngươi làm.”
Quản Phương Nghi có chút buồn bực, vẫn có chút không tình nguyện, từ chối: “Ngươi coi Trần bá hay Hứa lão lục xem ai phù hợp, ta để bọn hắn đi cùng ngươi, có việc gì ngươi cứ bảo bọn hắn làm là được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có chút trường hợp, nữ nhân lại thích hợp hơn là nam nhân. Hôm nay ngươi có chuyện gì vậy? Được rồi, không cần dong dài nữa, quyết định ngươi.”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi câm nín, quả thực là chối đẩy không xong, chỉ có thể là cố mà làm.
Trước lúc ra cửa, Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn về phía Chu Thiết Tử một cái, rồi cho Viên Cương một cái ánh mắt.
Viên Cương hiểu ý gật đầu, biết là bảo hắn thử đi ‘mò’ một ít thông tin về tên Chu Thiết Tử này. . . . . .
Một nhóm đi đến bên ngoài chỗ khách viện Tiêu Dao cung đặt chân, tên đệ tử đi cùng lên tiếng chào hỏi, đang lúc thông báo với hai tên đệ tử thủ vệ cửa ra vào.
Ngưu Hữu Đạo nói xen vào một câu, “Làm phiền tiện thể nói thêm một tiếng, liền nói là có Hồng Nương Tề kinh đi cùng.”
Tên đệ tử thủ vệ tự nhiên là không hề gì, dù sao cũng phải đi vào thông báo, nói nhiều thêm một câu cũng không có gì đáng kể.
Quản Phương Nghi nghe lại ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, nàng còn đang tính cùng lắm thì ngồi ngốc ở bên ngoài này chờ đợi, nhưng nghe ra, tên này đây là muốn mang cả nàng cùng vào luôn a!
Thừa dịp thủ vệ cửa ra vào vừa đi vào trong mất một vị, chỉ còn lại một vị đệ tử thủ vệ đứng đó, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, mở miệng thỉnh giáo, “Có phải Tiêu Dao cung có rất nhiều khách nhân đến đây quấy rầy lắm phải không?”
Hắn muốn biết phía bên mình bị kéo tới muộn như vậy, là bởi vì nguyên nhân Tiêu Dao cung bên này, hay là bởi vì Vạn Thú môn bên kia, nên cố ý dùng lời nói thăm dò một chút.
Tên đệ tử cùng đi đến đây lập tức khẽ lắc đầu với tên đệ tử thủ vệ kia, bởi vì hắn rất rõ ràng, là do Cừu Sơn tạm thời cản lại.
Đệ tử thủ vệ kia thấy vậy tự nhiên là mặt không chút thay đổi nào nói: “Không rõ nữa.”
Lúc Ngưu Hữu Đạo nói lời này, trông như không nhìn thấy phía bên cạnh, nhưng con mắt kỳ thật đã ngầm liếc quan sát vị đệ tử phụ trách đi thông báo bên này, một chút dị thường của hắn đã được lưu tâm lại ở trong lòng, biết có hỏi nữa cũng hỏi không ra được cái gì, bèn “à” một tiếng, cũng liền không có hỏi nhiều nữa.
Ngược lại Quản Phương Nghi lại nắm lấy tay áo của Ngưu Hữu Đạo, kéo hắn sang một bên, hỏi: “Ngươi nhất định phải mang ta đi vào là có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo làm mặt như bình thường nói: “Nghe nói ngươi quen biết Long Hưu, người quen gặp nhau dễ nói chuyện hơn nha.”
Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết ta quen biết Long Hưu? Bọn Trần bá nói? Không có khả năng!” Bởi vì nàng biết, đám Trần bá không có khả năng tùy tiện nói nhưng chuyện trước kia của nàng với những người khác, vì đó cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Nàng cũng không nhớ rõ thời điểm nàng nhận biết Long Hưu, thì đám Trần bá đã ở bên cạnh nàng hay chưa nữa.
Ngưu Hữu Đạo cười nói, “Xem ra ngươi thật đúng là quen biết Long Hưu.”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi câm lặng, chợt thẹn quá hoá giận, “Ngươi đang lừa ta?”
Ngưu Hữu Đạo: “Biết rõ ta muốn tới gặp Long Hưu, đã nhận biết hắn vì sao không chịu nói sớm?”
Quản Phương Nghi mắt trợn trắng, “Nam nhân quen biết ta thì sẽ có cái chuyện gì, ngươi cũng không phải không biết, mấy cái chuyện bậy bạ đó có cái gì tốt mà nói.”
Ngưu Hữu Đạo ngược lại rất là muốn biết mối quan hệ giữa nàng và Long Hưu sâu đến mức nào, thử hỏi: “Giữa các ngươi có quan hệ nam nữ rồi?”
Quản Phương Nghi nổi giận, “Ngươi coi ta là cái gì vậy? Ngươi cho rằng người nào cũng đều có thể ngủ cùng lão nương hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Từng truy cầu* qua ngươi?” (*cua, tán)
Điểm ấy Quản Phương Nghi cũng không phủ nhận, “Có lẽ vậy đi, thanh danh của ta bày ra tại đó, kẻ mộ danh chạy đến muốn chiếm tiện nghi của ta có rất nhiều đi, đơn giản chỉ là mấy thể loại muốn tầm hoa vấn liễu*, có mấy tên là thật lòng? Coi như là có quấn lấy ta một đoạn thời gian, nhưng chưa có gì liền đã biến mất, hắn thân là đệ tử của đại phái, cũng không có khả năng trường kỳ vu vạ mãi ở Tề kinh được. Khi đó, hắn ở Tiêu Dao cung cũng không được coi là người xuất chúng gì, thật không nghĩ tới, về sau hắn lại có thể trở thành chưởng môn Tiêu Dao cung, sau khi nghe được hắn thượng vị, ta cũng có chút ngoài ý muốn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn là một người biết điệu thấp đi. Ta với hắn thật sự không có cái chuyện như ngươi nghĩ kia.” (* hái hoa bắt bướm)
Ngưu Hữu Đạo yên lặng gật đầu, lại hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, 6 chưởng môn của 6 đại phái ta muốn gặp này, ngươi quen biết được mấy người?”
Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút, “Giáo chủ Thiên Nữ giáo kia ta không biết, người ta là nữ nhân, dùng cái mông cũng có thể nghĩ được, mấy nữ nhân không có ghét ta đã là tốt lắm rồi, làm gì còn thèm đến chỗ Phù Phương viên của ta nịnh nọt.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nói cách khác, 5 người kia ngươi nhận biết hết?”
Quản Phương Nghi hơi có chút chần chờ nói: “Nói như thế nào nhỉ, có thể nói là đều biết, nhưng cũng có thể nói là chưa hẳn quen biết, trước kia cơ bản đều có gặp qua. Có mấy người năm đó đến gặp ta là dùng tên thật, giống như kiểu Long Hưu này. Có mấy người thì không có dùng tên thật, đoán chừng là muốn chiếm tiện nghi, nhưng lại sợ bị ảnh hưởng đến thanh danh.”
Ngưu Hữu Đạo không hiểu, “Không có dùng tên thật, ngươi làm sao biết được là bọn hắn?”
Quản Phương Nghi cười nhạo, khóe miệng hiển hiện nhếch lên nụ cười châm chọc nói: “Năm đó người theo đuổi lão nương có nhiều đi, tranh giành tình nhân cũng nhiều, bọn hắn không chịu tự nói, tự nhiên là sẽ có người muốn bỏ đá xuống giếng, đi tố giác vạch trần, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, giấu giếm được sao?”
Ngưu Hữu Đạo nhịn không được bật cười, thì ra là thế.
Lúc này, đệ tử tiến vào thông báo đã trở về, Dịch Thư cũng lộ diện, hỏi: “Người nào là Ngưu Hữu Đạo?”
Bên này bước nhanh tới trước, Ngưu Hữu Đạo chào, “Chính là tại hạ.”
“Mời vào!” Dịch Thư nghiêng đầu ra hiệu một chút, đợi Ngưu Hữu Đạo bước lên bậc thang, lại giơ tay cản Quản Phương Nghi đang đi theo sau, “Ngươi là ai?”
Ngưu Hữu Đạo bận bịu giải thích: “Vị này chính là Hồng Nương Tề kinh.”
Kỳ thật Dịch Thư sớm đã nhìn ra, chỉ là cố ý muốn hỏi như thế mà thôi.
Chợt nhìn tới Quản Phương Nghi, trong nội tâm nàng không thể không thừa nhận, nữ nhân này bảo dưỡng thật là tốt, nhìn tổng thể thấy tuổi tác cũng không lớn, phong vận đó, còn thấy được vẻ phong hoa tuyệt đại năm đó, khó trách diễm danh vang khắp thiên hạ, có thể làm cho nhiều nam nhân ưa thích như vậy.
Bảo dưỡng tốt là phải rồi, Quản Phương Nghi là nữ nhân thích chưng diện, đại lượng tài nguyên đều đầu nhập vào việc bảo dưỡng dung mạo của bản thân, trong mắt nam nhân bình thường xem ra, tuyệt đối là một đại mỹ nhân, riêng Tề Hoàng Hạo Vân Đồ loại kia, là do nhìn riết giai lệ muôn hình muôn vẻ ở hậu cung đã quen, nên là ngoại lệ.
Có điều nữ nhân thông thường sẽ không quen nhìn loại nữ nhân được quá nhiều nam nhân ưa thích này, Dịch Thư làm mặt lạnh nói: “Có nói là cho ngươi đi vào sao?”
Quản Phương Nghi dừng bước, bị người ta nói lời này nháo cái xấu hổ, có điều vẫn mỉm cười rồi lui xuống, việc không được những nữ nhân khác nhìn với ánh mắt tốt nàng cũng không phải là lần đầu gặp phải.
Dịch Thư quay người đi vào nói, “Đi theo ta.”
Sau khi nhận được thông báo, nàng căn bản liền không có bẩm báo lại với Long Hưu, nàng thấy không cần thiết phải thông báo, loại người tào lao hèn mọn nào cũng có thể tới gặp sư phụ của nàng sao?
Ngưu Hữu