Chương 503: Cùng bọn hắn chơi đùa
Edit: Luna Huang
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Văn Tâm Chiếu đi đến bên cạnh Đỗ Vân Tang, đứng song song với hắn, có vẻ như tùy ý lên tiếng hỏi thăm.
Đỗ Vân Tang lặng thinh trong chốc lát, nói “Nghĩ về Điệp Mộng Huyễn Giới không thể phong bế lại, căn cứ theo các vị tiền bối còn sống ở thời kì Võ triều nói, linh sủng của Ly Ca Thánh La Sát đang ở ngay bên trong Huyễn Giới. Truyền thuyết nói, Thánh La Sát có thể tạo kén ngủ đông, bảo trì trường sinh bất tử, nếu như truyền thuyết là thật, nay Huyễn Giới không thể phong bế lại, chẳng khác nào lối ra vào Huyễn Giới luôn luôn mở ra, như vậy nếu một khi Thánh La Sát thông qua đó hiện thế, thì thế gian này lại ra thêm một cao thủ Nguyên Anh kỳ, khi ấy cách cục thiên hạ lại sẽ đại biến.”
Văn Tâm Chiếu: “Thật sự là đang suy nghĩ về cái này? Chớ không phải là đang suy nghĩ về nữ nhân kia?”
Đỗ Vân Tang: “Chuyện đã qua lâu rồi còn nhắc tới nàng ta nữa, có ý nghĩa sao?”
Văn Tâm Chiếu hơi nghiêng đầu nhìn qua một bên, mím môi, nội tâm có xúc động muốn nói ra cho hắn nghe chuyện chính nàng vừa mới cho Quản Phương Nghi hai bạt tai, muốn nhìn xem phản ứng của hắn, nhưng cuối cùng, vẫn là không có nói ra.
Đôi phu thê cùng im lặng, mỗi người nhìn về một phía.
Thời điểm hai người ở riêng cùng nhau, thường xuyên sẽ trầm mặc như vậy, thường xuyên đột nhiên trở nên không còn lời nào để nói, trước kia cũng như vậy, tương lai có lẽ cũng sẽ tiếp tục như vậy. . . . . .
Dưới ánh trăng, trong đình viện, Trần Đình Tú bồi hồi đi qua đi lại, khi thì cúi đầu, khi thì ngước lên nhìn bầu trời đêm, thỉnh thoảng xuỵt ngắn thở dài mấy cái.
Nếu như không nhầm mà nói, thì ý đồ của Ngưu Hữu Đạo đã rõ ràng, hắn muốn nhảy ra khỏi Nam Châu tích súc thực lực, để triển khai vòng tranh đoạt lần hai với Thiên Ngọc môn, bây giờ Long Hưu không tiếp hắn, ngược lại lại đi tiếp Ngưu Hữu Đạo, lại nói chuyện rất lâu nữa, đường đường chưởng môn Tiêu Dao cung, có chuyện gì mà cần phải nói lâu như vậy, lại chỉ với một tên quèn như Ngưu Hữu Đạo? Càng nghĩ càng lo lắng, lo Ngưu Hữu Đạo sẽ lôi kéo Long Hưu tới đối phó Thiên Ngọc môn.
Kế hoạch của Thiên Ngọc môn chia làm hai bước, hắn đến đây là để chấp hành bước đầu tiên, chấp hành kế hoạch ‘mượn đao giết người’, một đường ngựa không ngừng vó chạy tới.
Hắn khẩn cấp chạy đến đây, cũng là vì để thăm dò tình huống, nhằm chuẩn bị cho kế hoạch bước thứ hai, dù sao lúc đến đây, hắn cũng chỉ biết là Ngưu Hữu Đạo ở chỗ này, còn những mặt khác thì hoàn toàn không có biết.
Người chấp hành kế hoạch bước thứ hai, là một trong hai vị túc lão* cao thủ trấn phái của Thiên Ngọc môn, nếu như kế hoạch mượn đao giết người không thành, thì sẽ do cao thủ đỉnh cấp của Thiên Ngọc môn xuất thủ, trực tiếp dùng vũ lực tiến hành ám sát. (*trưởng lão lâu năm)
Cũng chỉ có thể là đi ám sát, muốn lặng yên không một tiếng động giết, để cho Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ biến mất, không thể công khai động thủ được.
Mà một khi động thủ, liền phải đuổi tận giết tuyệt, không thể để cho một tên nào ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo được chạy thoát, không thể để cho bất luận kẻ nào đi mật báo, bằng không coi như có giết được Ngưu Hữu Đạo, nếu lại để tin tức truyền về Nam Châu, thì Nam Châu sẽ có một trận đại loạn, sẽ để cho triều đình Yến quốc thừa cơ hội thu phục lại Nam Châu mất.
Chính bởi vì nguyên nhân như vậy, nên mới không tiếc xuất động cả cao thủ trấn phái hiếm khi lộ diện, mục đích tự nhiên là muốn một kích lấy mạng.
Nhưng mà ở bên người Ngưu Hữu Đạo, đến tột cùng là có bao nhiêu người ẩn trong bóng tối, không ai biết rõ hết, cho nên cũng không dám cam đoan là có thể hoàn toàn không để lọt tin tức, cho nên việc ám sát này sẽ có phong hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không chọn phương án bí quá hoá liều này.
Trần Đình Tú hắn vừa chạy tới chấp hành kế hoạch bước đầu tiên, kết quả phát hiện Ngưu Hữu Đạo lại ở trong Vạn Thú môn, không nói khó mà ra tay, mà lại còn trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo hình như đã vượt lên trước một bước so với hắn, để hắn làm sao có thể an tâm ngồi nhìn được.
Thế là hắn muốn liên lạc Thiên Hỏa giáo, muốn mượn mâu thuẫn giữa Thiên Hỏa giáo với Ngưu Hữu Đạo, để kích thích song phương đối chọi nhau, thế nhưng Thiên Hỏa giáo bên kia căn bản lại lười tiếp hắn.
Bây giờ hắn đang còn chờ tin tức của những đệ tử đã được phái ra ngoài trước đó.
Những đệ tử đợt này đi theo, cơ hồ đều đã bị hắn phái ra ngoài, tìm biện pháp liên hệ với những người quen biết ở Vạn Thú môn bên này, cho dù là đệ tử ở tầng dưới chót của Vạn Thú môn đi nữa, cũng phải tận lực gầy dựng quan hệ, nhằm tạo tai mắt để thăm dò hành vị của Ngưu Hữu Đạo ở Vạn Thú môn bên này.
Cừu Sơn bên kia đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sẽ không giúp đỡ thêm cái gì nữa, nơi này lại ở trong nội bộ Vạn Thú môn, không phải là nơi Trần Đình Tú hắn có thể tùy ý đi lại nghe ngóng, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp đi tìm đệ tử Vạn Thú môn nhờ hỗ trợ. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo đồng dạng cũng đang đi lui đi tới ở dưới ánh trăng trong đình viện, hình bóng cô đơn, lủi thủi lặng lẽ.
Viên Phương, Trần bá hay Hứa lão Lục, không phải là người có thể chuyện trò với hắn, Quản Phương Nghi thì trốn ở trong phòng, một mực chưa chịu đi ra.
Cuối cùng vẫn là Viên Cương đi tới, lẳng lặng đứng ở một bên, chợt mở miệng nói, “Hôm nay hình như ngươi suy nghĩ hơi nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước lại ở trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn trăng, nói “Trần Đình Tú tới.”
Viên Cương: “Hắn còn dám làm loạn ở tại Vạn Thú môn này hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiên Ngọc môn sợ là đã muốn hạ sát ta.” Lúc ở tại Vạn Tượng thành, bị một đám người Thượng Thanh tông làm bại lộ thân phận, hắn liền đã có chỗ lo lắng, Trần Đình Tú chạy tới, ẩn ẩn đã khẳng định nỗi lo lắng của hắn là chắc chắn có.
Viên Cương: “Bọn hắn làm vậy liền không sợ dẫn tới Nam Châu đại loạn sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Công khai thì không dám, những có thể ngấm ngầm, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng mà! Mấu chốt của vấn đề là, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn để cho Nam Châu đại loạn, thật muốn triệt để xé bỏ mặt mũi mà nói, thì tính mạng đám người Thương Triều Tông có khả năng sẽ bị bóp ở trong tay Thiên Ngọc môn. Từ lúc chúng ta bị bại lộ ở Vạn Tượng thành, đến lúc Thiên Ngọc môn nhận được tin tức, sau đó thì Trần Đình Tú chạy đến, từ lộ trình thời gian suy tính, sợ là Thiệu Bình Ba kia đã cấu kết lại với Thiên Ngọc môn rồi. Đám người Thiên Ngọc môn kia căn bản không hiểu rõ thủ đoạn của thằng đó, lúc này đây sợ là đã bị hắn nhân tiện lợi dụng.”
Viên Cương: “Nếu Thiệu Bình Ba thật sự đã tham dự vào, thì còn cần lợi dụng nữa sao? Bon hắn cùng có chung địch nhân, đã đủ để cho bọn hắn hợp thành một khối rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Điểm chung của bọn hắn đều là muốn giết ta, nhưng tên đó thì sẽ không để ý tới Nam Châu có loạn hay không loạn, nếu Thiên Ngọc môn có thể giết được ta thì thôi, nếu không giết được ta, thì hắn có thể sẽ tiếp tục chơi trò châm ngòi để cho Nam Châu rối loạn, vừa có thể khiến cho ta khó mà đặt chân an ổn tại Nam Châu, vừa khiến thành quả những năm nay ta kinh doanh tại Nam Châu bị hủy hoại trong chốc lát. Chỉ cần Thiên Ngọc môn xuất thủ, xé mặt với ta, thì dù trái phải như nào, đều đã đạt được mục đích của hắn.”
“Mượn cơ hội cùng đối phó chung một địch nhân, từng lần chiếm được tín nhiệm của Thiên Ngọc môn, chỉ cần ta ở tại Nam