Chương 504: Ngươi bắt buộc phải làm, không muốn làm cũng phải làm
Edit: Luna Huang
Ngầm nghe trộm đến khúc ‘Thiệu Bình Ba Bắc Châu’, đôi đũa trên tay Hoàng Thông chợt khựng lại, dựng lỗ tai lên, ngưng thần lắng nghe.
Mấy người còn lại đang ngồi cũng quay mặt nhìn nhau, tất cả cũng đều ngừng động tác lại, ngưng thần nín thở không tạo ra động tĩnh gì, để lắng nghe cho rõ.
“Bị bức cho? Ngưu Hữu Đạo kia không phải ở Nam Châu sao? Bắc Châu với Nam Châu hình như là ở cách nhau rất xa a?”
“Cụ thể ra sao ta cũng không rõ ràng, chỉ là trong lúc sư môn sắp xếp người bên này đi tới lục đại phái truyền lời giúp hắn, ta ở bên cạnh có nghe được sư thúc sư bá nói chuyện với nhau một chút. Hình như có liên lụy tới Thượng Thanh tông gì đó, hình như là Thiệu Bình Ba phái người đến bên này muốn ám sát Ngưu Hữu Đạo, nhưng sát thủ thất bại, bị Ngưu Hữu Đạo giải quyết. Cũng không chỉ phái mỗi sát thủ đến, mà còn cấu kết với Thiên Ngọc môn Nam Châu nữa, muốn liên thủ đưa Ngưu Hữu Đạo đi vào chỗ chết, một vị trưởng lão Thiên Ngọc môn cũng đã chạy tới Vạn Thú môn, có vẻ như tên Thiệu Bình Ba kia đã chọc giận Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo hình như đang tính triển khai phản kích.”
“Phản kích như thế nào?”
“Không biết, dù sao cũng là việc không liên quan đến chúng ta. . . . . .”
Nhóm người sát vách lại ‘tám’ sang chủ đề khác.
Ánh mắt đệ tử Đại Thiền sơn bên này đều cùng nhìn về phía Hoàng Thông.
Hoàng Thông hơi yên lặng một lúc, rồi đưa tay ra hiệu, ra hiệu cho hai tên đệ tử đi ra ngoài nhìn chằm chằm vào.
Thân là người ở Bắc Châu bên kia, vừa mới chạy tới đây liền được nghe nói chuyện có liên quan đến Bắc Châu gì gì đó, khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quặc, lo sợ có người đang còn giở trò quỷ.
Một mực đợi cho đến khi nhóm người ở sát vách rời đi, bên này cũng chưa có động tĩnh gì. . . . . .
Ngoài khách sạn, trên cửa sổ lầu đối diện, Triều Thắng Hoài đang ngồi ở phía trước cửa sổ, thông qua khe hở cửa sổ nhìn chằm chằm cửa ra vào khách sạn.
Vừa nhìn thấy mấy tên đệ tử Vạn Thú môn đi ra khỏi khách sạn, Triều Thắng Hoài lập tức đứng lên, khẽ đẩy cửa sổ hơi hé to ra thêm một chút, rồi vội nhìn chằm chằm cửa ra vào khách sạn.
Rất nhanh, từ bên trong khách sạn có một tên đệ tử Đại Thiền sơn đi ra, hiển nhiên là muốn đi theo sau mấy tên đệ tử Vạn Thú môn vừa đi ra.
Điều này nói rõ an bài đã có hiệu quả, Đại Thiền sơn bên kia đã tiếp nhận được ‘tin tức’ mà bên này muốn ‘nhắn gửi’, Triều Thắng Hoài nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, tiếp theo quay người rời đi.
Đi xuống lầu, rồi lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
Cũng không cần ở lại coi nữa, nhiệm vụ này hắn đã hoàn thành, rất đơn giản, cũng không cần bốc lên phong hiểm gì, bằng không hắn cũng sẽ không dễ dàng chịu đáp ứng Ngưu Hữu Đạo . . . . . .
Trong gian phòng yên ắng người Đại Thiền sơn ngồi dùng bữa, ba người đang còn ngồi lại đây cũng đã không còn hứng thú ăn nữa, Hoàng Thông tựa vào thành ghế, lặng im chờ.
Rất nhanh, một tên đệ tử quay trở về, đến gần thấp giọng bẩm báo: “Sư phụ, nhìn xem phục sức thì là đệ tử Vạn Thú môn, tới hỏi thăm một chưởng quỹ khách sạn bên cạnh, cũng nói là đệ tử Vạn Thú môn, chưởng quỹ đó nói có nhận biết.”
Hoàng Thông từ từ nói: “Không phải là do người khác sắp xếp chứ, đã đi theo sau chưa vậy?”
Đệ tử đáp: “Sư huynh đã đi theo sau.”
Hoàng Thông: “Ngươi cũng đuổi theo đi, lỡ như có chuyện gì cũng dễ dàng tiếp ứng hay báo lại.”
“Vâng!” Đệ tử dạ, rồi nhanh chóng rời đi.
Hoàng Thông đứng lên, không ăn nữa, đi ra khỏi phòng, trở về gian phòng của mình, ở trong phòng đi lại quanh quẩn một chỗ suy tư, thần sắc có chút ngưng trọng.
Gần đây Vạn Tượng thành bên này đã có không ít người lục tục chạy tới, còn nhiều hơn cả người tới tham gia Linh Thú hội nữa, long ngư hỗn tạp, có chút loạn, mục đích tới tự nhiên là vì việc Huyễn Giới vẫn chưa bị phong bế. Hoàng Thông hắn nhận mệnh lệnh Đại Thiền sơn tới đây cũng là vì việc đó.
Ai ngờ vừa tới nơi, còn chưa kịp triển khai hành động gì, thì đã lại được ‘vô tình’ biết chuyện Thiệu Bình Ba đang còn giao phong với Ngưu Hữu Đạo.
Thật giả ra sao không biết, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe được chính là, phải chăng là có bẫy rập gì, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy?
Cho nên cần phải xác minh lại, xem coi đối phương có phải thật sự là đệ tử của Vạn Thú môn hay không, nếu là thật sự thì…, Vạn Thú môn chuyên môn làm kinh doanh, rất không có khả năng đi giúp Ngưu Hữu Đạo, để bị cuốn vào trong loại chuyện thị phi này, thêm nữa, bằng vào thực lực Ngưu Hữu Đạo, theo lý thuyết cũng không có khả năng thúc đẩy được người Vạn Thú môn đi làm loại chuyện này, như vậy, chuyện này xem ra quả là có chút nghiêm trọng.
Yến quốc có Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, Hàn quốc có Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo, bây giờ Bắc Châu lại vừa vặn bị kẹp giữa hai phe thế lực hai đại quốc gia này, hết lần này tới lần khác Ngưu Hữu Đạo lại đi liên hệ với hai phe đó, hắn muốn làm cái gì?
Về phần hiềm khích giữa Thiệu Bình Ba với Ngưu Hữu Đạo, thân là trưởng lão Đại Thiền sơn hắn tự nhiên là có biết đến, Đại Thiền sơn đã ra lệnh cưỡng chế, bắt Thiệu Bình Ba dừng tay, vậy mà Thiệu Bình Ba còn dám âm thầm ra tay sao? Phái người đi ám sát, còn cấu kết với Thiên Ngọc môn Nam Châu nữa?
Thật muốn làm như vậy, chẳng khác nào dồn Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, Ngưu Hữu Đạo không có phản ứng mới là lạ. . . . . .
Ước chừng nửa canh giờ sau, hai tên đệ tử cùng nhau trở về.
Không đợi hai người hành lễ, Hoàng Thông đã vội vàng hỏi thăm: “Xác nhận được chưa, có phải là đệ tử Vạn Thú môn hay không?”
Hai tên đệ tử vẫn chắp tay hành lễ trước, sau đó một tên đệ tử đáp: “Sư phụ, đã xác nhận, là đệ tử Vạn Thú môn thật, chúng con tận mắt nhìn thấy bọn hắn tiến vào sơn môn Vạn Thú môn, còn cùng đệ tử trông coi sơn môn chào hỏi.”
Hoàng Thông nghi ngờ nói: “Có khả năng là có người nào đó giả mạo hay không?”
Một đệ tử khác đáp: “Sư phụ, ngài nghĩ xem, trước sơn môn có đệ tử Vạn Thú môn trông coi, người ngoài làm sao có thể mặc trang phục đệ tử Vạn Thú môn đi vào được?”
Hoàng Thông ngẫm lại cũng đúng, trang phục chính là đại biểu cho một môn phái, liền xem như chuẩn bị y phục cho khách nhân, cũng chỉ là thường phục, không thể chuẩn bị cho khách nhân y phục đại biểu cho môn phái của mình được, sẽ rất dễ gây ra rắc rối cho bản môn.
“Xem ra là đệ tử Vạn Thú môn thật rồi. . .” Hoàng Thông trầm ngâm nói thầm, chợt trầm giọng nói: “Lập tức gửi tin tức trở về, báo cáo lại tình huống, mời tông môn định đoạt!”
. . . . . .
Trong núi rừng, nơi bí ẩn, có bốn tên đệ tử Vạn Thú môn ở đo, người đứng người ngồi hoặc người đi lui đi tới nhìn quanh.
“Sư huynh tới rồi.” Một người đang nhìn quanh chợt lên tiếng thông báo, mấy người đang ngồi lập tức đứng dậy.
Một thân ảnh xâm nhập, hạ xuống trước mặt mấy người, chính là Triều Thắng Hoài.
Triều Thắng Hoài vừa gặp mặt liền hỏi: “Không có để xảy ra sơ suất gì đó chứ?”
“Không có, không có.” Mấy người liên tiếp đáp lại.
Triều Thắng Hoài: “Có nói theo sự sắp xếp sẵn trước không đó? Không có thêm mắm thêm muối lung tung gì vào chứ?”
Một người nói: “Sư huynh yên tâm, ngài đã liên tục nhắc nhở, chúng ta cũng liên tục diễn luyện qua rồi, tuyệt đối không có thêm mắm thêm muối gì.”
Triều Thắng Hoài gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Một