Chương 505: Cầm quân đen
Edit: Luna Huang – chấp đen : chọn quân đen trong đánh cờ
Vấn đề là còn có chuyện rủi ro lớn hơn nữa hắn cũng đang làm, đã không còn chỗ trống để mặc cả, không thể vì chút chuyện này mà lại đi vạch mặt với Ngưu Hữu Đạo làm chi.
Muốn há mồm cắn người lại không cắn được, bị người một tay bóp cần cổ, trên đời này không có thuốc hối hận để mà ăn. Điều hắn muốn bây giờ, là mau chóng làm cho xong chuyện này, triệt tiêu nhược điểm bị Ngưu Hữu Đạo nắm trong tay, khiến cho hắn không còn dám coi mình như chó săn gọi đến hét đi nữa.
Thế là Triều Thắng Hoài vẫn là đi tới, ‘ngẫu nhiên’ gặp phải Trần Đình Tú.
Bên ngoài đình viện, dưới cây tùng già, bên một tấm bàn đá, Trần Đình Tú đang ngồi đó uống trà, ngắm nhìn sơn sơn thủy thủy hoặc ngắm người qua lại nơi đây.
Trước mắt, hắn cũng chỉ có thể là ngồi ở đây đợi, chờ đệ tử đi tìm hiểu tin tức về, cũng là đang đợi Tây Hải Đường triệu kiến, cũng phải đại biểu Thiên Ngọc môn tới tiếp kiến một chút.
Hắn ít nhiều vẫn là cảm thấy được một điểm, là Thiên Ngọc môn ở trong mắt Vạn Thú môn xem ra vẫn có chút yếu, bằng không Tây Hải Đường dù có bận cũng không thể nào bận đến như thế này được, ít nhất là sau khi sắp xếp chô ở cho hắn vị trưởng lão Thiên Ngọc môn này xong, rồi không ngó ngàng gì đến cũng chả thấy có gì không ổn.
Trong núi, con đường đá cong cong nghiêng nghiêng, Triều Thắng Hoài thảnh thơi đi lại, đang đi ngang qua bên ngoài tiểu viện.
Trần Đình Tú ngoảnh qua nhìn theo hắn, kết quả phát hiện người ta cũng chỉ là kiêu căng liếc nhìn hắn một cái, cũng không coi hắn ra gì, bị người ta xem như không thấy vậy.
Tên đệ tử Vạn Thú môn phụ trách chiêu đãi khách nhân ở chỗ này cung kính bái kiến Triều Thắng Hoài đang đi ngang qua, “Triều sư huynh, sao ngài lại tới đây, có phải là có cái gì phân phó không ạ?”
“Tùy tiện đi dạo chút.” Triều Thắng Hoài thuận miệng đáp, lại giơ cái cằm lên về phía tiểu viện, “Nơi này có khách à?”
Đệ tử kia nhìn lại Trần Đình Tú ngồi dưới tán cây, đáp: “Là người Nam Châu Yến quốc Thiên Ngọc môn.”
Triều Thắng Hoài à một tiếng, có vẻ như cũng không coi ra gì, tiếp tục đi băng qua.
Ngược lại là Trần Đình Tú lại chủ động đứng dậy đi tới, cười lên tiếng chào hỏi, “Không biết các hạ là cao đồ của vị nào?”
Hắn từ thái độ của tên đệ tử kia nhìn ra được thân phận của Triều Thắng Hoài cũng không bình thường.
Triều Thắng Hoài dừng bước, ngoảnh đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi “Ngươi là ai nha?”
Đệ tử kia nhỏ mồ hôi hột, tỏ thái độ kiểu nay với khách nhân có phải đã hơi quá rồi không.
Trần Đình Tú cũng không tức giận, hắn có thể xem thường xuất thân thế lực tu hành của Ngưu Hữu Đạo, lại không thể xem thường vị trước mắt này, thái độ càng kiêu căng, càng nói rõ là có lai lịch, đến phụ cận bèn thì chắp tay nói: “Nam Châu Yến quốc, trưởng lão Thiên Ngọc môn, Trần Đình Tú.”
“À, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Triều Thắng Hoài có vẻ như miễn cưỡng chắp tay ứng phó.
Một đến một đi cứ như vậy sáp lại bắt chuyện, hai người cuối cùng đi đến chỗ gốc cây ngồi uống trà.
Sau khi được biết gia gia của Triều Thắng Hoài chính là trưởng lão Triều Kính của Vạn Thú môn về sau, thái độ Trần Đình Tú tự nhiên là càng thêm nhiệt tình. Mà Triều Thắng Hoài tựa hồ cũng rất hưởng thụ hắn ton hót, nghe chút lời nịnh nọt cái tựa hồ liền quản không nổi miệng của mình, những lời ‘không nên nói’ cũng đã nói ra. . . . . .
Trong đình, Ngưu Hữu Đạo ngồi bên bàn đá, một cái tay cầm khăn lau sạch thân bảo kiếm sáng loáng, lâu rất cẩn thận, tựa hồ như muốn cho kiếm không nhuốm chút bụi trần nào.
Viên Cương ở bên cạnh, nhìn ra bên ngoài một hồi, hỏi: “Đây chính là chuyện làm trái với môn quy, Chu Thiết Tử sẽ làm theo lời ngươi nói sao?”
Hắn chỉ là bên này bảo Chu Thiết Tử đi đến chỗ khách viện Thiên Hành tông bên kia đặt chân theo dõi. Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo nói là nhờ Chu Thiết Tử giúp chút chuyện nhỏ.
Ngưu Hữu Đạo chuyên chú lau bảo kiếm trên tay, “Có làm hay không không trọng yếu, Triều Thắng Hoài bên kia cũng sẽ gửi tin tức cho, ta chỉ là muốn biết, hắn có đáng giá để ta giúp hay không. Vạn Thú môn này cũng không phải là nơi lương thiện gì, ở đâu có người là ở đó có giang hồ, không phải người trong giang hồ, cần gì phải gia nhập vào giang hồ này, lúc đó giúp hắn sẽ chỉ là hại hắn, còn không bằng tránh đi, tiếp tục làm việc vặt cho thanh tịnh, để bản thân hắn tự lựa chọn đi!”
Viên Cương ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy Trần bá từ hậu viện đi ra, tiến vào đình, hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Ngưu Hữu Đạo trở trường kiếm cho lại vào bao, chống kiếm xuống đất, một tay nắm chuôi kiếm, nhìn về phía hậu viện một chút, hỏi: “Còn chưa ra khỏi phòng sao?”
Trần bá: “Có qua gõ cửa hỏi, nói là đang ngồi tu luyện.”
“Khó thấy được chịu khó tu luyện nha.” Ngưu Hữu Đạo cười cười, đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi, “Mời ngồi!” Lại giơ tay lên với Viên Cương phất một cái, “Dâng trà!”
Viên Cương quay người đi đổ nước châm trà.
Trần bá liếc thấy bàn cờ bày ở trên bàn đá, chầm rãi ngồi xuống, hỏi: “Không phải ngươi gọi ta đến là để đánh cờ chứ?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay tách hai bát đựng cờ ra, nhìn vào trong xem bát nào cờ đen bát nào cờ trắng, cố ý thay đổi vị trí hai bát, đẩy bát đựng cờ trắng đi qua cho hắn, còn chính mình thì lấy bát đựng cờ đen, rồi kẹp một quân cờ đen lên, “Cạch” tiếng đặt cờ vang lên gọn gàng, tiếp theo đưa tay ra, ra hiệu cho đối phương tiếp chiêu. (* trong cờ vây ai cầm cờ đen thì đi trước, nên có câu nói là chấp đen, í là chấp đi trước)
Trần bá không biết hắn có ý gì, nhưng biết tuyệt đối không phải chỉ là đánh cờ đơn giản như vậy, khẳng định là có chuyện gì, nếu hỏi không nói luôn, vậy liền đợi tiếp vậy, cũng kẹp một quân cờ trắng lên đặt xuống bàn cờ, đáp lại.
Vài lượt đi sau, Viên Cương bưng nước trà đến, châm hai chén.
Ngưu Hữu Đạo đặt xuống một quân đen xong, lên tiếng, “Trong hai chén trà này, một chén có độc, một chén không có độc, chén nào có độc ta cũng không biết, loại độc này lại không có thuốc giải.”
Viên Cương vô ý thức nhìn hắn một cái, nước trà là hắn chế đưa tới, có độc hay không chả nhẽ hắn còn không biết chắc? Không có độc gì!
Giữa ngón tay đang kẹp lấy quân cờ trắng, ánh mắt Trần bá lấp lóe, không hiểu đối phương có ý gì.
Ngưu Hữu Đạo bổ sung: “Chúng ta mỗi người một chén, ngươi chọn trước, chọn chén nào liền uống chén đó, chén còn lại ta uống, công bằng hợp lý.”
Con ngươi Trần bá đột nhiên co lại: “Ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có ý gì uống xong chén trà này ta tự nhiên sẽ nói.”
Trần bá: “Đang thật tốt, ta cần phải đi cược mạng với ngươi làm chi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vì Hồng Nương đâu?”
Trần bá nhíu mày: “Cái này liên quan gì đến Hồng Nương?”
“Ngươi uống xong, ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cái giá thỏa mãn.”
“Nếu ta không uống thì sao?”
“Thì cút ngay lập tức, từ này về sau không cho phép lại xuất hiện ở bên người Hồng Nương nữa.”
“Ta có ở bên người Hồng Nương hay không còn chưa tới lượt ngươi làm chủ.”
“Ở cùng nhau đã lâu như vậy, ngươi hẳn phải biết, ta có biện pháp làm cho ngươi cút khỏi Hồng Nương ngay lập tức, thí dụ như công khai bối cảnh của ngươi. Không nói những cái khác, những người Phù Phương viên còn lại sẽ nhìn tên gian tế như ngươi thế nào, ngươi còn có thể tiếp tục giả ngốc ở lại được sao? Chính ngươi tự lựa chọn đi, trà ở ngay chỗ này, ta không miễn cưỡng ngươi.”
Trần bá trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm hai chén trà hồi lâu, mới từ từ nói: “Ngươi xác nhận ta uống xong ngươi sẽ cho ta một cái giá