Chương 507: Lông tơ dựng đứng
Edit: Luna Huang
Trần bá trở về, Chu Thiết Tử bồi đi theo trở về, Chu Thiết Tử cũng tận mắt nhìn thấy Trần bá bị người Thiên Hành tông ép đuổi ra ngoài.
Hắn cũng không biết Trần bá đã làm gì lại chọc giận Thiên Hành tông nữa, nghĩ tới cũng hơi sợ.
Một lần đến rồi rời đi kỳ thật cũng không mất bao nhiêu thời gian, Viên Cương đứng đón đợi sẵn ở bên ngoài tiểu viện, nhìn thấy Chu Thiết Tử trở về thì đi hỏi tới mấy câu, sau đó liền dẫn Trần bá đi vào trong.
Ngưu Hữu Đạo đang chờ đợi ở trong đình viện, ngồi chống kiếm nhìn bàn cờ lộn xộn, cờ trắng cùng cờ đen nằm lẫn lộn vào nhau.
Hai người tiến vào trong đình, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại cười nói “Về rồi a.”
Mặt Trần bá không chút thay đổi nào nói: ”Đã làm theo lời ngươi nói.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có gặp phải Văn Tâm Chiếu chứ?”
Trần bá: “Không có.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đỗ Vân Tang phản ứng ra sao?”
“Không có phản ứng gì. . .” Trần bá đem tình huống lúc đó kể lại kỹ càng.
“Vất vả rồi.” Ngưu Hữu Đạo nói khách khí một tiếng, đưa tay ra hiệu hắn có thể trở về nghỉ ngơi.
Trần bá cũng không khách khí, xoay người đi, chỉ là sự kinh nghi trong lòng vẫn một mực chưa tiêu.
Hắn hiện tại đại khái đã hiểu được Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, nhưng vẫn có cái không hiểu là, Ngưu Hữu Đạo làm sao nắm giữ được hành động của Trần Đình Tú tại Vạn Thú môn rõ vậy, lại làm sao chắc chắn hắn sẽ không gặp phải Văn Tâm Chiếu, tựa hồ đối phương đã sớm dự đoán được là Đỗ Vân Tang sẽ không nổi giận với hắn.
Trần Đình Tú lúc nào thì tới, sẽ đi gặp người nào ở bên kia, hắn sẽ không gặp phải người nào, hết thảy tựa hồ đều nằm ở trong lòng bàn tay của vị Đạo gia này, tựa hồ như hết thảy đều đã được hắn sắp xếp xong xuôi hết rồi.
Còn có tên Chu Thiết Tử của Vạn Thú môn kia nữa, nhìn từ tình huống gần đây nhất, còn có vừa mới rồi lén lén lút lút gặp Viên Cương nữa, như thế nào cảm giác đã bị Ngưu Hữu Đạo thu mua mất rồi?
Vị Đạo gia này ở tại chỗ này, cũng không thấy có bất cứ hành động dư thừa gì, không thấy làm gì cả, lại tựa hồ như đem tất cả mọi chuyện nằm ở trong vòng khống chế.
Lại nghĩ tới một chén gọi là ‘độc trà’ trước đó, liền bắt hắn chạy sang chỗ Đỗ Vân Tang bên kia mắng cho đối phương một trận.
Trần bá hiện tại kịp phản ứng, mới cảm thấy hành vi của chính mình có chút không hiểu thấu, chính vì vậy, càng nghĩ càng kinh hãi, càng thêm cảm giác được vị Đạo gia này có chút sâu không lường được.
Trong đình, Ngưu Hữu Đạo rút kiếm điểm lên trên bàn cờ, chọn một quân đen đẩy ra ngoài, quân cờ rơi lạch cạch xuống đất, tiếng rơi thanh thúy, hòa với thanh âm của hắn, “Nhị Trần tương đối, Trần bá còn sống trở về, Trần Đình Tú liền đến cuối cuộc đời rồi.”
Viên Cương nhìn chằm chằm viên cờ đen rơi trên mặt đất nảy bật một lúc thì đứng im kia.
Lại cầm kiếm cả vỏ tùy ý khiều khiều mấy quân cờ ở trên bàn cờ mấy lần, Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Ta đoán chắc ít ngày nữa Thiệu Bình Ba sẽ có dị động, thông tri cho Bắc Châu bên kia, giữ liên lạc, có dị thường lập tức báo về, lần này tuyệt đối không thể lại để cho kẻ này thoát thân!”
. . . . . .
Núi cao đường xa, ven đường bóng rừng âm u, có hơn mười người đang ngồi tĩnh tọa chỉnh đốn, chính là người Thiên Ngọc môn chạy đến để chấp hành kế hoạch bước thứ hai.
Một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, chui vào rừng rậm.
Rất nhanh có một tên đệ tử cầm dịch mật tín ra xong đưa tới, cầm hai tay dâng lên cho một tên lão giả đang ngồi xếp bằng, “Nhị cung phụng, tông môn gửi tin đến!”
Lão giả tên là Trình Viễn Độ, tuổi đã hơn trăm, nhưng nhìn dáng vẻ tưởng chừng như mới 50 vậy, râu tóc đen như mực, làn da trắng ngọc.
Thiên Ngọc môn trải qua năm tháng còn lại có hai vị túc lão, bối phận đều là sư bá của đám người Bành Hựu Tại, tích lũy từ năm này qua năm khác, tu vi đã tinh thâm đến cảnh giới khá cao, được toàn bộ Thiên Ngọc môn cung phụng nuôi dưỡng, cũng là lực lượng chấn nhiếp mạnh nhất của Thiên Ngọc môn khi đối ngoại.
Hai vị cung phụng sớm đã uỷ quyền cho vãn bối phía dưới, làm việc cho môn phái đã rất lâu, đã có được tư cách, không còn phải đi làm bất cứ chuyện gì, được hưởng đặc quyền, các loại tài nguyên của môn phái cũng được cung ứng toàn lực, chỉ cần dốc lòng tu luyện là được, nếu không phải là việc hệ trọng của môn phái, đệ tử trong môn cũng sẽ không tuỳ tiện quấy rầy, mời hai người rời núi.
Trình Viễn Độ cầm mật tín xem qua xong, đứng lên nói, “Tông môn đưa tin, nói tình huống có biến, lập tức chạy cả ngày lẫn đêm tới mục đích.”
Cái gọi là ‘tình huống có biến’, là chỉ tin tức Trần Đình Tú đã gửi về tới Thiên Ngọc môn, nói Ngưu Hữu Đạo đã cấu kết lại với chưởng môn tam đại phái Yến quốc, còn không biết sẽ xuất hiện dị biến gì. Mà Trần Đình Tú nhất thời lại không thể làm gì được Ngưu Hữu Đạo, Thiên Ngọc môn đành bất chấp khởi động kế hoạch bước thứ hai, mệnh bên này lập tức chạy tới, chuẩn bị cho tốt tùy thời ám sát!
“Vâng!” Chúng đệ tử cùng đứng lên chắp tay lĩnh mệnh.
. . . . . .
Bắc Châu phủ thứ sử, Thiệu Tam Tỉnh bước nhanh đi vào trong thư phòng, dâng lên mật tín cho Thiệu Bình Ba đang ngồi viết, “Đại công tử, Thiên Ngọc môn gửi tin tức.”
Thiệu Bình Ba không ngẩng đầu, tiếp tục viết, chỉ hỏi, “Đã tim được hướng đi của Thượng Thanh tông chưa?”
Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu: “Hoàn toàn không có tin tức, chẳng biết đi đâu nữa, một nhóm người tựa hồ đã cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài.”
Viết xong để bút xuống, Thiệu Bình Ba cầm lấy mật tín, vẫn chưa vội vã nhìn, ngược lại trầm tư nói thầm một mình, “Ngưu Hữu Đạo có thể an bài Thượng Thanh tông đi đâu được nhỉ?”
“Ngưu Hữu Đạo sẽ quản sống chết của Thượng Thanh tông sao?”
“Hắn không muốn quản, thế nhưng Triệu Hùng Ca sẽ ra mặt, nếu Triệu Hùng Ca có thể khiến cho Thượng Thanh tông đi Vạn Tượng thành tìm hắn, tất nhiên liền đã có sắp xếp, nếu không chẳng há trở thành trò đùa, Triệu Hùng Ca khẳng định sẽ cho Thượng Thanh tông một cái công đạo. Đối mặt dạng cao thủ tu hành giới như này, lại là điều người ta quan tâm, Ngưu Hữu Đạo không dám tùy tiện trở mặt, sợ là khó mà cự tuyệt. Triệu Hùng Ca này với Thượng Thanh tông một mực còn ‘vương vấn không lìa’ a, đáng tiếc không thể để cho ta sử dụng.”
Thiệu Tam Tỉnh thử gợi ý nhắc nhở, “Hang ổ Ngưu Hữu Đạo nằm ngay tại Nam Châu, phải chăng đã bí mật an bài tới Nam Châu rồi.”
Thiệu Bình Ba: “Ta trái lại hi vọng Ngưu Hữu Đạo sẽ đem Thượng Thanh tông an bài tới Nam Châu ấy, nhưng hắn sẽ không tự mình tìm đường chết, không nói những người khác, Thiên Ngọc môn sẽ là người thừa cơ lấy đó làm văn chương đầu tiên. Người này có thể để cho ‘lão bà bái đường’ ở bên cạnh ta nhiều năm, biết rõ ta muốn xuống tay với Đường Nghi, cũng vẫn mặc kệ, có thể thấy được, người này thuộc loại lãnh khốc vô tình đến độ nào. Loại người này rất lý trí, sẽ không đi làm loại chuyện tự chui đầu vào rọ này, nếu là chỉ có một con đường chết mà nói, Triệu Hùng Ca có buộc hắn cũng vô dụng. Hẳn là đã đem Thượng Thanh tông đi an bài ở địa phương khác, nhưng an bài ở đâu đây? Ở Kim Châu hay là Tề quốc? Triệu Hùng Ca không dám công khai cuốn vào Thượng Thanh tông, mà những nơi Ngưu Hữu Đạo có quan hệ, đơn giản cũng chỉ có hai địa phương này, còn có thể có chỗ nào khác nữa? Hai chỗ này, ngươi sai người để ý kỹ thêm một chút.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ, chợt lại có chút chần chờ như muốn nói lại thôi, nói: “Đại công tử, ngài trước tiên cũng nên nhìn xem tin tức Thiên Ngọc môn gửi tới đi.”
Thiệu Bình Ba thu lại suy nghĩ, ánh mắt lúc này mới nhìn vào trên mật tín, đợi sau khi thấy rõ nội dung mật tín Thiên Ngọc môn gửi tới xong, cả người có cảm giác kinh hãi lông tơ dựng đứng, đột nhiên đứng dậy, hai mắt mở to nhìn, chợt thân thể cong lại, xách tay áo lên che miệng ho “khụ khụ” không ngừng, sắc mặt đại biến.
Thiệu Tam Tỉnh vội vàng đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ phía sau lưng giúp hắn, vẻ mặt đầy khó xử.
Nội dung mật tín có nói, Ngưu Hữu Đạo ở tại Vạn